Sunday, January 27, 2019

XUÂN TRONG LỜI CHƯA CŨ



XUÂN TRONG LỜI CHƯA CŨ

Hoàng chẩm


Đôi lời với nhau như mùa xuân đã hẹn
Em thả hồn bay theo một tiếng thơ
Mộng mị đã trao ta lòng như ứ nghẹn
Níu chút xuân thì em vẽ một giấc mơ

Đêm chong mắt lận đận nhau từng con chữ
Từng chút thì thầm như tình vọng khát khao
Những thương mong vây quanh yêu lời tình tự
Ta biết cơn mơ lấp lánh những gửi trao

Bỏ mặc tội tình nhau em buông trong khoảng lặng
Một hoàng hôn đầy nắng dọi chiếu mắt môi
Ta cúi mặt ngắm nụ hồng phai trống vắng
Dòng chảy trào dâng xô cuốn những bồi hồi

Dạ thưa nhau từ em một lời xuân chưa cũ
Như ru lòng hẹn về nửa kiếp  vọng tình bay
Khúc tình động lay hồn ta gối đêm phủ dụ
Ghé đời nhau đi dọc đường mơ một níu tay.

Tháng giáp Tết 27-01-2019

GIẢI THƯỞNG - Vũ Xuân Trường

GIẢI THƯỞNG
Vũ Xuân Trường

🌼
Hôm vừa rồi, lướt mạng tình cờ đọc được tin : - Họa sĩ Trần TT đoạt giải  
thưởng trong một triển lãm tranh quốc tế, với bức họa "Mẹ dẫn con đến  
trường"...
Ký ức tuổi thơ từ mấy mươi năm chợt ùa về...
Lúc bé, ngày khai giảng, được bố mua cho hộp bút tô màu...mình thích lắm,  
mơ ước được trở thành họa sĩ khi lớn lên sau này...
Cô bé nhà hàng xóm bên cạnh, kém tôi đôi tuổi, thật là xinh nhưng kém may  
mắn khi bị câm bẩm sinh, chỉ ra hiệu và phát âm u ơ...rõ khổ.
Nhà cô bé chỉ có hai bố con, ông bố làm thuê, làm mướn nên thường vắng nhà,  
mẹ cô bé thì tôi chưa nhìn thấy bao giờ, nghe nói là đã đi lấy chồng khác.,  
cô bé tên Tâm, nhưng mọi người vẫn gọi "cái Tình"...tên mẹ của bé Tâm hình  
như là Tình
Ước mơ "họa sĩ" của tôi, với "giá vẽ" là bìa cát tông kẹp tờ giấy trắng rồi  
kê lên cái ghế đẩu cũ...chỉ có thế, vậy  thôi
Tôi chỉ vẽ loăng quăng xe ôtô, tàu bò, máy bay...thế mà cũng có người chăm  
chú xem, đó là "cô bé"...
Ngày khai giảng, tôi mặc quần áo mới, được bố mẹ đưa đến trường..."cô bé"  
hàng xóm cũng sang "xem", nét mặt lúc vui, lúc buồn, chắc là cũng háo hức,  
muốn được đi học đấy mà. Khi tan trường về tới nhà, tôi chợt thấy trên "giá  
vẽ" là bức tranh "Mẹ đưa con đến trường"...
Cô bé câm đã vẽ khi tôi đến lớp, đi học...tôi chưa thấy cô bé vẽ bao giờ,  
mà sao bức họa đẹp quá...
Sau này tôi cũng thôi "mơ" họa sĩ, học xong đi làm, sang Nga...nhà cô bé  
câm cũng chuyển đi đâu chả rõ...
Bây giờ khi biết em đã là họa sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước, nhiều bức  
tranh có giá trị của em, được tặng làm từ thiện cho các cháu khuyết tật...

Ông trời không cho ai tất cả, cũng không lấy hết của ai...
Cầu chúc cho em, cô bé "Tâm Tình" mọi sự tốt lành, niềm vui và hạnh phúc ở  
cõi nhân gian này nhé.
*
(Vũ Xuân Trường)