Showing posts with label Phan Thu Hà. Show all posts
Showing posts with label Phan Thu Hà. Show all posts

Tuesday, December 25, 2018

Ở HAI ĐẦU NỖI NHỚ


Ở HAI ĐẦU NỖI NHỚ

( thơ viết về nỗi nhớ )

Anh nơi ấy chớm hạ vàng - Hà nội
Nắng thơm hương sen thoảng Tây hồ
Em - sài gòn mùa mưa chưa kịp tới
Gió oi nồng xao xác lá vàng khô

Anh- phương bắc nước hồ xanh ngọc bích
Còn dấu xưa in dấu tích rùa thần
Em - trời nam vọng câu thơ mở đất
Bao năm rồi thương nhớ mãi Thăng long

Anh có về sân trường quen ngày cũ
Đường Bưởi xưa còn ngan ngát hương thầm
Xin hãy gửi vào vần thơ da diết
Cho em về một phố cổ rêu phong

Trời phương nam mùa này hanh hao nắng
Chợt thèm nghe đài báo đợt gió mùa
Thèm se sắt cái lạnh về heo hút
Một ngày nào mình chạy dưới  cơn mưa

Anh và em giờ hai đầu đất nước
Không gian xa thành nỗi nhớ khôn cùng
Cháy trong tim lời yêu thương rạo rực
Câu thơ nối liền những khoảng lặng riêng chung

Phan Thu Hà

Tuesday, December 18, 2018

TẢN MẠN ĐÔNG














TẢN MẠN ĐÔNG
Phan Thu Hà

Đường bỗng hôm nay sương nhiều quá
Lộc vừng nhà ai đỏ giữa đông
Đi giữa phố quen mà chợt lạ
Điều gì như nỗi nhớ mênh mông

Có phải ta về ngày tháng cũ
Hẹn hò mùa vọng với người xưa
Giáo đường chưa gióng hồi chuông nguyện
Đã ướt lòng nhau bởi lối mưa

Bỗng dưng nghe hồn buồn quá đỗi
Rưng rưng giọt lạnh gió đang mùa
Mịt mờ sương khói ngày quá vãng
Rơi xuống đời chiếc lá già nua

Mà thôi...rồi chắc xuân sẽ tới
Ngày mai đông tạnh nắng hồng lên
Cùng ta ca khúc xuân diệu vợi
Và những niềm vui sẽ gọi tên.