Saturday, December 22, 2018

HẸN GIÁNG SINH SAU

HẸN GIÁNG SINH SAU
Tác giả An Giang Bùi

Giáng sinh về đêm Sài gòn se lạnh
Anh ngắm nhìn thấp thoáng áo choàng bay
Trong dòng người không thấy bóng em đâu
Em còn tận phương trời xa thăm thẳm.

Đêm về khuya phố chìm trong say đắm
Lòng chợt buồn nhớ đến một bàn tay
Trong đêm này ai người dắt em đây
Hay em cũng chỉ một mình mong ngóng.

Tuy đã hẹn nhưng anh chưa kịp đến
Nên giờ này vẫn mỗi đứa một nơi
Ngọn đèn đường hắt tia sáng chơi vơi
Anh thẫn thờ theo dòng người trôi mãi.

Chuông Giáo đường từ xa vọng lại
Tiếng chuông ngân xao động tận đáy lòng
Không biết em nơi ấy lạnh không?
Gió đổ về có làm tung mái tóc?

Giáng sinh này mình chưa được gặp
Cầu phước lành được gặp năm sau
Hẹn đến ngày tay nắm tay nhau
Cùng bước vào Giáo đường Tráng lệ.

VIẾT CHO THÁNG 12 ...

VIẾT CHO THÁNG 12 ...       TÔI RUNG ĐỘNG TRƯỚC EM
Tác giả: Thanh Trang
         Chào em, chào tháng 12 của tôi. Tôi chỉ biết nói như vậy khi nhận  ra tháng 12 trong tôi thật đẹp.         Đầu Đông với cái lạnh nhè nhẹ hòa vào những tia nắng hanh hao mới  bắt đầu nở rộ thì tôi gặp em, gặp nụ cười của cô nàng Cúc Họa Mi duyên dáng  và tinh tế.           Em đẹp thực sự em rất đẹp, tôi thấy vậy. Và khi tôi chợt nhận ra  vẻ đẹp dịu dàng ẩn sâu trong tâm hồn em thì bản thân tôi không biết đã yêu  em tự bao giờ. Phải rồi. Yêu em từ cái nhìn đầu tiên.            Tháng 12 đến bên tôi như vậy. Như vẻ đẹp của em đã làm tôi say,  say đến mất cả lý trí. Bước chân tôi đi theo em, đi theo trái tim tôi vì  tôi yêu em. Tôi không thể phủ nhận điều đó khi ngày nào cũng được nhìn thấy  em vui cười bên tôi. Cảm giác ấy thật hạnh phúc.           Tháng 12, tháng của "tôi yêu em". Tôi tự mặc định là như vậy, vì  không biết em có yêu tôi không? Cảm giác yêu và muốn được yêu trong tôi cứ  trào ra như thế và tôi muốn nó tràn sang em để em yêu tôi. Tôi biết nó mơ  hồ lắm, tôi biết chỉ mình tôi đơn phương, tôi biết mình thực sự không hoàn  hảo nhưng tôi muốn ôm em, che chở cho em đi đến tận cuối con đường phía  trước. Có phải tôi đã quá tự tin, hay tôi đã "điên" vì yêu em?            Phải. Thực sự tôi rất muốn yêu như một kẻ "điên" để rồi cứ cuồng  si một mối tình trong hoang dại. Nhưng tôi không làm được, không làm được  vì tương lai của em. Tôi nhận ra nếu em yêu tôi thì con đường em đi sẽ khó  khăn hơn rất nhiều. Rồi em yếu đuối liệu có nắm tay tôi để cùng vượt qua  hay không? ... Hàng vạn câu hỏi cứ mơ hồ ẩn hiện trong đầu tôi, và lần đầu  tiên nước mắt tôi rơi vì yêu em.        Tim tôi đau, và hình như nó không còn đập nữa. Tôi như chết đi khi  lời tỏ tình bị đóng băng trước cửa miệng rồi nỗi nhớ em cứ ngày một tăng  lên. Phải làm gì đây? Tôi thực sự bế tắc. Muốn, muốn lắm. Muốn đứng cạnh em  để nói câu "anh yêu em" nhưng không đủ can đảm. Tôi không đủ can đảm không  phải là vì không đủ yêu em để nói ra câu nói ấy mà là vì tôi rất yêu em.             Đau, đau quá, tôi đau vì yêu. Rồi tôi lại tự hỏi cái câu mà  hàng trăm, hàng vạn người yêu đơn phương thường hỏi: "Tình yêu là gì?"  Dường như tôi đã có câu trả lời cho riêng tôi, cho riêng trái tim yêu em  duy nhất. Đối với tôi chỉ cần em vui, em hạnh phúc là đủ. Chẳng phải bất cứ  ai khi yêu cũng muốn người mình yêu được như thế sao. Không phải ai khi yêu  cũng biết "tình yêu là gì?" bởi "mấy ai định nghĩa được tình yêu" nhưng tôi  thì ngoại lệ. Với tôi tình yêu chính là em, là người đã đánh thức trái tim  tôi. Đúng rồi, không ai khác ngoài em.          Tháng 12 thật đẹp, Cúc Họa Mi thật rạng ngời và em chính là bông  Cúc Họa Mi của mùa Đông lạnh giá. Cảm ơn em cảm ơn hương sắc mà cuộc đời đã  đem lại cho tôi, cảm ơn em đã làm tôi rung động. Tôi yêu em, và gọi em là  Cúc Họa Mi của tôi - trái tim mùa Đông.

02/12/2018. Thanh Trang

HẠNH PHÚC


HẠNH PHÚC
Tác giả Vũ Xuân Trường


Nơi tôi sinh...quá bước là ra ngoài phố, nhưng vẫn gọi là làng, có xóm, có thôn (làng Hoàng Mai, Hà Nội). Các cụ thời trước đẻ nhiều, đông con (8,9 đứa con là thường), cách đặt tên thì cũng hay, chính thức có thể rất đẹp, như kiểu Sơn, Thủy, Hữu,Tình...nhưng thường ngày dùng để gọi lại rất dân dã - Ngỗng, Ngan, Gà, Vịt,  Ốc vặn, Ốc nhồi...

Hàng xóm, cách nhà tôi không xa là một gia đình có tám người con, nhà thì cũng chỉ làm nghề tại gia, trồng hoa, trồng rau, nghề mộc...
Riêng anh cả nhà ý, tên gọi thường ngày là anh Hin, mặc dù tên thực là Thùy, buôn bán trên "Chợ Giời", phố Thịnh Yên, tôi thấy anh có xe đạp đẹp, đầu đội mũ cối, đi dép nhựa tiền phong, quần áo xanh mầu bộ đội, thì thích lắm...
Hai mấy tuổi thì anh lấy vợ, tên Thúy, thật xinh, bên ngõ Quỳnh. Chị Thúy  vợ anh đẹp, dịu hiền, nước da trắng, tóc dài tết đuôi sam, mặt trái xoan, có má núm đồng tiền, cái miệng xinh tươi hình quả tim, lúc nào cũng như  
cười...
Ngày cưới thật vui, pháo nổ tưng bừng...một thời gian sau tôi nghe nói chị bỏ lên miền ngược, vào một ngôi chùa để tu. Anh chị rất yêu nhau, nhưng khi về ở chung nhà chồng thì cũng nhiều áp lực, va chạm do đông người, chị đã cố gắng để hòa nhập, điều làm chị thất vọng nhất, giọt nước tràn ly là lần  anh chơi cờ bạc, đến nỗi cái xe đạp cũng phải bán đi...,rồi khoảng một năm sau, tôi lại nghe rằng, anh lặn lội đi tìm và thuyết phục được chị quay về.  
Chị đồng ý, nếu hai vợ chồng ở riêng, anh phải chăm chỉ làm ăn, thôi "chợ giời" và cờ bạc. Lúc đó ngoài bãi, gần đê Sông Hồng vẫn hoang vắng, anh chị làm lều để ở, đóng gạch, nung gạch để bán...tôi cứ nghĩ tới người con gái xinh đẹp, mảnh mai như chị mà sao vất vả thế...
Sau này khi tôi đã đi thoát ly, mỗi khi về nhà chơi, đều được nghe nói đến sự thành công và may mắn của gia đình anh chị Thùy&Thúy...cái khoảng đất rộng ngoài bãi của anh chị, theo thời gian, trở lên có giá, anh chị bán  
bớt, rồi xây nhà, chuyển sang kinh doanh hoa quả, thuê cả người làm, hai đứa con gái học hành, thành đạt ở nước ngoài...thật là đời người "có số", phúc phận tại "Thiên"
Đợt về Ta vừa rồi, tình cờ gặp lại anh chị, tuy đã ngoài U6, nhưng chị vẫn tươi, vẫn đẹp, cái cười duyên của người có hạnh phúc đủ đầy...tôi hỏi
- Ngày đó chị bỏ đi "tu" để dọa anh thôi nhỉ
Chị cười, không trả lời trực tiếp vào câu hỏi của tôi
- Chị vẫn tu tại nhà mà em...
Anh xen vào
- Tôi nguyện làm "Trụ trì" tại gia từ ngày đấy đó, chú em à
Nhìn hai anh chị, bây giờ đi đâu cũng có nhau, thật vui vẻ, tình cảm, hạnh phúc (con cái học xong, đều ở lại bên Úc)...tôi hỏi thêm
- Thế anh chị không nghĩ sang bên Úc ở với các con...
Hai người cùng cười, chị nói
- Còn bỏ đi đâu nữa, ở đây có niềm vui, có tình người, hàng xóm...mà tuổi này còn đi đâu đây, anh chị đều đã già cả rồi, chả chỗ nào bằng quê hương, chú ạ (chị vẫn gọi tôi là chú em)...
Chiều hè, nắng chiếu xiên nghiêng, vài hạt vàng vương trên đuôi mắt chị, tuy bây giờ đã hiện rõ nhiều những vết "thời gian"...nhưng vẫn còn nguyên nét đẹp của người con gái Hà Thành
Cầu chúc anh chị hạnh phúc tới đầu bạc răng long...
*
(Vũ Xuân Trường)

Thursday, December 20, 2018

ĐỪNG CŨ


ĐỪNG CŨ
Thơ Đoàn Thịnh

Ta hãy mới cả những gì chưa cũ
Dẫu hôm qua đã tròn trịa mọi bề
Bởi ước vọng chẳng chừng nào là đủ
Cái đích cần không dừng lại ngày kia .

Đừng phong niêm bao thứ dẫu qua rồi
Ký ức sẽ nâỷ mầm non quả kế
Không ngậm ngùi giã từ thời xanh trẻ
Coi cứ tơ non , cứ nuột nà mình .

Khi quá giang xuân mà em vẫn xinh
Anh nghĩ vẫn như  thời xăm xăm trẻ
Ta trong nhau ngược vốn thường cái lẽ
Của già nua ai thoát được bao giờ .

Đừng cũ càng mà mới cả nay xưa
Chêm hết lỏng cho.mọi bề luôn chặt
Có buồn riêng  thì chỉ trong ánh mắt
Thoáng dại khờ ta nghĩ sẽ rời nhau ...

                               4-12-2018
                                     ĐT

Tháng mười hai, đừng vội…


Tháng mười hai, đừng vội…
Thơ Hoàng Hôn Vội vàng chi tháng mười hai… Mong manh vạt nằng nhạt pha icuối trời Ngẩn ngơ nhìn lại bến đời Loanh quanh sóng vỗ đành trôi muộn màng. Vội vàng chi gió mùa sang… Hắt hiu nỗi nhớ nhuộm vàng lá rơi Hoa đừng buông sắc lả lơi Khuấy lời hẹn ước bẻ đôi ngỡ ngàng Vội vàng chi bước thời gian… Ngưng năm tháng kẻo phai dần sắc xuân Trót say một thuở nồng nàn Nghiêng ly rượu đắng nhấp tràn chia phôi Vội vàng chi khúc rong chơi… Sông đừng đau phía lở bồi tình yêu Thương đời chợt đã rong rêu Lênh đênh tiền kiếp trớ trêu buộc ràng Tháng mười hai… đừng vội vàng Nẻo gần xa, bước thời gian lạnh lùng Vén xuân, chạm tiếng tơ chùng Trái tim vấp nhịp rưng rưng ngậm ngùi…

NOEL XƯA & NAY














NHỚ NOEL XƯA & NAY
Thơ: Hoàng Minh Tuấn
Ảnh: Internet

Noel xưa ...
anh hỏi em còn nhớ,
Hai chúng mình lúc đang giữa mùa thi,
Trên đất bạn, đông lạnh giá tái tê,
Tuyết cứ rơi, kín lối về ... bến đợi!

Anh chờ em ...
cứ chờ hoài, chờ mãi,
Tàu vào bến ... chưa thấy ... lại chờ thêm,
Rồi cuối cùng một hình bóng thân quen,
Đang hoảng hốt kiếm tìm anh khi đó...!

Gặp được anh,
em nói trong hơi thở:
Em xong rồi anh nhé ... đã thi xong,
Xin lỗi anh đợi có nhiều lắm không?
Anh biết đấy vì bến đông người quá...!

Tay đan tay
ta bước đi vội vã,
Đêm Noel bạn hữu vẫn đang chờ...
Jingle Bells ta cùng hát say sưa,
Để bây giờ Giáng Sinh về anh nhớ!

Bao năm rồi ... 
mùa Noel năm đó...
Tưởng đã quên nào nghĩ sẽ thế này:
Một quãng đời chìm đắm những mê say,
Bỗng ùa về đong đầy bao cảm xúc...!

Bao ký ức
trào dâng trong lồng ngực,
Noel xưa ... thổn thức ... đến nao lòng,
Điệu van-xơ ta nhảy giữa đám đông,
Ly rượu đầy cứ hễ nâng là cạn...!

Noel xưa
cuộc tình xưa lãng mạn,
Đã vụt qua không hẹn sẽ tìm về,
Noel này còn đó kỷ niệm xưa,
Chỉ khác là mùa thi không về nữa...!

Và mùa đông
tuyết không rơi trên phố,
Sao trong lòng cứ nhớ lại ngày xưa,
Noel này em đang ở đâu giờ?
Cầu chúc em Giáng Sinh an lành nhé!

Hà nội, 20/12/2018

Wednesday, December 19, 2018

ĐÊM


ĐÊM

Thơ Hồng Giang









Chắc giờ này em chẳng nhớ đến tôi
Vầng trăng khuya nổi trôi vào trăn trở
Trăng đầu tháng ai nỡ làm rạn vỡ
Nửa mong manh nhớ một nửa đợi chờ

Chắc giờ này em chìm đắm trong mơ
Còn nơi đây tôi thẫn thờ cô lẻ
Gió sắt se lay hàng cây nhè nhẹ
Bến cô phòng lặng lẽ bóng đơn côi

Chắc giờ này em chẳng nhớ đến tôi
Viên đá nhỏ lặng ngồi bên biển vắng
Sóng nhẹ xô dỗi hờn bờ cát trắng
Đêm lạc loài giọt lệ đắng vành môi

Có phải rằng em đã thật quên tôi
Quên chiều ấy bên ai ngồi tâm sự
Mối tình si bao tháng ngày gìn giữ
Đã qua rồi còn lại chữ chia ly

Em âm thầm lặng lẽ bước chân đi
Còn lại đây...
                     Những gì....
                                    Là hoài niệm!
20 /12/2018

Song tấu: TRĂNG (Tuan Hoang Minh - Moon Anh)




TRĂNG NÓI 2
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Nghe đây ...
Biển chỉ là một phần ta chiếu rọi,
Trái đất này biết bao kẻ cần ta,
Sao lại nói ta là kẻ bơ vơ,
Và hoang hoải trong đợi chờ thương nhớ?!

Ta vẫn biết Ngươi khát khao chờ đợi,
Những yêu thương vời vợi nhớ mong,
Mong người về để bày tỏ tấm lòng,
Nhưng chưa thấy nên tâm tư buồn chán!

Hãy nghe ta, ngươi đừng nên vội nản,
Hãy cố chờ, cứ đợi nhé, nghe ta,
Rồi nỗi buồn vô cớ cũng đi qua,
Người ấy sẽ quay về như mộng tưởng!

Biển tình yêu dẫu nhiều khi nổi sóng,
Hết giận hờn sẽ trở lại nồng say,
Trăng ở đây để chứng kiến chuyện này,
Khúc đoàn viên thắm duyên rồi sẽ tới!

Hà nội, 12/7/2018

HỎI TRĂNG 
Thơ: Nguyễn Nguyệt Anh

Trăng ơi..!
Sao cứ mãi một mình trên biển cả
Có thấy buồn hay trong dạ bơ vơ ..?
Nhớ thương ai mà mãi đứng đợi chờ
Đêm hoang hoải bơ phờ vì thức trắng

Còn ta thì luôn ước ao thầm lặng
Mong người về xoa bớt đắng vành môi
Để thuyền tình không đậu bến sông côi
Để đêm ta không ngồi buồn than thở

Trăng ơi trăng...! Đời có phải là nợ ?
Nên bây giờ ta nhớ họ ngẩn ngơ
Mỗi khi buồn ta lại dỗi vu vơ
Vì thương quá , người bờ bên xa lắc

Trăng có nghe sóng biển tình khoan nhặt
Khi ồn ào lúc phẳng lặng du dương
Ngọt ái ân say lịm giấc miên trường
Ta yêu mãi người thương đời viễn xứ

MC :12/7/2018


Song tấu: HẸN HÒ….



HẸN HÒ….
Thơ, ảnh: Hoàng Như Phượng
Hẹn hò thế sao không về thăm phố
Hoa đã phai nắng đã úa theo mùa
Mưa đã khóc cạn khô dòng lệ cháy
Lá đã vàng se sắt gió thu rơi.

Ta đang sống trong cuộc đời rất rộng
Yêu thương trao đâu chỉ một, hai ngày
Có bao giờ nhủ lòng người tự hỏi
Tìm được gì?… tình vừa đến vội đi.
Hẹn hò thế nhưng vẫn còn xa tít
Cuối chân mây đâu biết để mà tìm
Môi không đỏ, son nhạt mầu nắng gió
Tóc giận hờn bỏ vai nhỏ đơn côi…
Hẹn hò thế nhưng làm sao biết được
Hà Nội xa… đâu dễ để tìm về
Phố quá đông nhưng lòng sao vắng lặng
Bỏ phố rồi…còn gọi nhớ thương sao???...
HNP – 2018

Bài họa của Hoàng Hôn

Hò hẹn mãi anh mới về thăm phố Mà tháng giêng đã sắp cạn xuân rồi Mưa giận dỗi rủ nhau về sau núi Giọt nắng vàng mỏng mảnh cuối trời rơi Em không trách dù lòng buồn một chút Mảnh trăng non đợi giữa tháng sẽ tròn Tình đã đến tình ở đây mãi mãi Nhặt nhạnh gì những xao xác bâng khuâng Mùa lá đỏ phố vờ như không biết Cứ thản nhiên thả thương nhớ cho người Anh bỏ phố rồi đi xa biền biệt Hơn một lần em gọi nhớ thương ơi Hò hẹn mãi anh cũng về bên phố Tóc en dái vai gầy guộc buồn hơn Môi son đỏ không đủ che nỗi nhớ Phố chiều nay quên hết cả giận hờn

CÂU CHUYỆN NGƯỜI XA PHỐ

CÂU CHUYỆN NGƯỜI XA PHỐ
Tác giả: Dũng Bụi Trần

Sương giăng mắc
mặt Hồ Gươm nhòa nhạt
Bóng mây u uẩn vai gầy
Cầu Thê Húc đang úa màu
đợi nắng
Giao mùa xuôi ngược trả vay.

Hờ hững phố

không chờ khao khát nữa
Mặc đời ngơ ngẩn chốn xưa
Dưới Tháp Bút
trên đỉnh lầu Đắc Nguyệt
Lá rơi
thiêm thiếp sân chùa.

Hà Thành cũ

gió hoàng hôn xào xạc
Hoàng lan
hoa sữa thơm nồng
Len lỏi tận vào giấc mơ hạnh phúc
Giật mình
nghiêng ngả hư không.
Đông khác quá!
Vui buồn quen hóa lạ
Nhớ quên Xuân lạc về đâu
Hạ trăn trở đành nổi trôi bến đậu
Chỉ Thu cố chấp
nguyện cầu.
Đêm Hà Nội
nhặt chút tình vương vãi
Của ai bỏ lại ven đường
Kẻ thừa thãi chẳng hay người thiếu đủ
Nửa đời
chưa chạm yêu thương.
DBT

Tuesday, December 18, 2018

TẢN MẠN ĐÔNG














TẢN MẠN ĐÔNG
Phan Thu Hà

Đường bỗng hôm nay sương nhiều quá
Lộc vừng nhà ai đỏ giữa đông
Đi giữa phố quen mà chợt lạ
Điều gì như nỗi nhớ mênh mông

Có phải ta về ngày tháng cũ
Hẹn hò mùa vọng với người xưa
Giáo đường chưa gióng hồi chuông nguyện
Đã ướt lòng nhau bởi lối mưa

Bỗng dưng nghe hồn buồn quá đỗi
Rưng rưng giọt lạnh gió đang mùa
Mịt mờ sương khói ngày quá vãng
Rơi xuống đời chiếc lá già nua

Mà thôi...rồi chắc xuân sẽ tới
Ngày mai đông tạnh nắng hồng lên
Cùng ta ca khúc xuân diệu vợi
Và những niềm vui sẽ gọi tên.


Monday, December 17, 2018

CÒN NHỚ MỘT MÙA ĐÔNG













CÒN NHỚ MỘT MÙA ĐÔNG
thơ Hoàng chẩm

Mấy mùa đông qua
như còn vương tóc gió
Khép lại cơn mơ
một thoáng mắt tìm nhau
Dừng chân đếm bước nghìn trùng
vỗ về sau trước
Xin qua đời người giữ tận cùng lời hẹn cỏ lau.

Một lời cuối
cho buổi về bên phố cũ
Có ai hoài mong mùa xưa
nhớ giọt đông phai
Ta biết giữa tháng ngày
Ai mỏi mòn mềm lòng bao khúc nhớ
Có phải một đêm đông
em về xuôi dòng chảy thiên thai.

Cây sầu đông lặng thầm
trĩu nỗi buồn trong gió bấc
Cơn lạnh vây lòng em
buốt thấm cuộc tình đau
Mùa để nhớ em trở mình khuya ......
quạnh hiu giường chiếu
Xót xa cay -đắng đót
em đưa tay nắm bắt cõi lòng nhau.

Mùa đông quảng trị

EM!

EM!
Thơ Nguyễn Thị Khánh Hà

Em như
là mảnh trăng mềm
Tôi ôm
tất cả êm đềm đời tôi

Bồng bềnh mây nước chơi vơi
Sóng lòng
tôi với sóng đời chẳng êm

Thời gian
đã qua bao đêm
Mênh mang
tôi lại nhớ em một đời
Vẳng nghe
đâu vọng từng lời
Biển trăng
còn đó ru hời lời ru
Đời tôi
vẫn cuộc viễn du
Một đời mơ...
vẫn một...
kiếp tu...
một mình...
17/12/2018. MaiLan.

TÌNH YÊU VÀ NƯỚC MẮT



TÌNH YÊU & NƯỚC MẮT
Truyện ngắn - Tác giả Phạm Hùng

 Nàng biết rất rõ nhan sắc của mình cỡ nào. Dù chẳng nhiều nhưng cũng đã vài lần nàng đứng trước gương cả tiếng đồng hồ và tự quan sát mình. Nàng kiểm soát được bản thân, những số đo và những đường nét trên cơ thể, khuôn mặt. Nàng hiểu được mức chuẩn của tiêu chí về sắc đẹp đương thời. Công việc của nàng thường xuyên phải tham gia những buổi tiệc tới khuya, thậm chí tới quán bar hay vũ trường. Nhưng chưa bao giờ nàng để mất đi những nét đẹp truyền thống của phụ nữ Á Đông, tóc để kiểu gì, nuôi dài tới đâu, dùng màu son nào, mặc gì phù hợp cho mỗi lần giao tiếp v.v...nàng đều kiểm soát rất tốt. Thậm chí trong con mắt của những đối tác là phụ nữ nàng luôn nhận được lời tán dương, ca ngợi. Cánh đàn ông thì khỏi nói, xung quanh nàng luôn có vài chục kẻ săn đón. Xinh đẹp và thành đạt nhưng ở tuổi 30 nàng vẫn độc thân.

 Tình yêu là thứ mà người ta chẳng thể nào đưa ra được một khái niệm cơ bản để định nghĩa. Ngay từ khi loài người biết sinh sản để duy trì nòi giống thì tình yêu đã hiện hữu. Đối với nàng nếu tình yêu là một bức tường mà cả hai bên đặt lên những viên gạch rồi dùng vữa gắn lại chỉ là một thứ tình yêu bỏ đi của lý trí. Nàng rất thực tế trong cuộc sống, bằng chứng là địa vị của nàng hiện tại trong xã hội, trong công việc cũng như số tài sản nàng nắm giữ. Dù nàng vẫn chưa được xếp vào hàng ngũ đại gia nổi trội ở cái thành phố ồn ào với dăm triệu dân này nhưng nàng hài lòng với những gì mình có trong tay, nàng biết vị trí nàng đang đứng có rất nhiều người thèm khát.
 Xuất thân từ một cô gái nông thôn, quen với đồng ruộng từ bé nàng hiểu giá trị của vật chất. Những năm tháng ngồi trên ghế giảng đường đại học, tự kiếm tiền để ăn học nàng càng hiểu rõ hơn về sự cám dỗ của tiền bạc.
 Thực tế là vậy nhưng với tình yêu nàng luôn mơ mộng.

 Lâu lắm rồi, kể từ khi người bạn trai đầu tiên rũ bỏ những kỷ niệm đẹp từ thời học sinh, những ngày tháng bên nhau khi bước chân lên thành phố để chạy theo một bóng hồng khác, nàng chưa từng bước song hành cùng một người đàn ông nào đúng nghĩa cho hai từ "bạn trai". Mọi người chỉ nhìn thấy nàng đi với một người đàn ông duy nhất, đó là tài xế của nàng kể từ khi nàng mua xe hơi.
 Nàng biết xung quanh mình có nhiều đàn ông theo đuổi, thậm chí trong số đó có vài kẻ sẵn sàng quỳ gối xuống vỉa hè bụi bẩn để tặng nàng một bông hồng. Có vẻ cũng lãng mạn đấy, nhưng nàng đã tự biến mình thành nữ hoàng giá băng. Trong mắt nàng bọn họ chỉ là những kẻ háo sắc.

 Người ngoài chắc hẳn rất lạ với hiện trạng của nàng, thậm chí có kẻ còn nghi ngờ giới tính của nàng cũng nên. Bản thân nàng chẳng quan tâm thiên hạ nghĩ sao về chuyện yêu đương của nàng.
 Nàng có bên mình một bóng hình của đàn ông, một cái bóng đúng với thực nghĩa của từ mặc dù hắn bằng xương bằng thịt và hiện hữu trên cuộc đời này.

 Nàng trèo lên lan can cầu, khi chuẩn bị buông mình xuống dòng nước xiết thì một bàn tay nắm bờ vai nàng giữ lại. Nàng ngồi bệt xuống, tựa vào lan can cầu khóc nức nở mặc cho người đàn ông vừa lôi nàng vào đứng đó.
 Hồi lâu nàng nói trong nước mắt:
- Tại sao anh không để cho em chết đi, có liên quan gì tới anh đâu.
 Hắn chậm rãi trả lời:
 + Tự hủy hoại bản thân cũng là một tội lỗi, cháu có nghĩ tới công lao sinh thành và nuôi dưỡng cháu đến ngày hôm nay của Cha Mẹ cháu khi định nhẩy xuống đó chưa?
- Nhưng em sống làm gì khi bản thân ê chề nhục nhã, và mang lại nỗi đau cho gia đình.

 Hắn không thèm nói thêm một lời nào, túm tay lôi nàng nhét vào chiếc taxi vừa lúc trước dừng lại rồi hắn từ đó lao ra giữ nàng lại.
 Kêu tài xế chạy tới một quán phở bên kia cầu, hắn lôi nàng xềnh xệch khỏi xe và dặn lái xe chờ. Gọi cho nàng một cốc nước, một bát phở rồi bắt nàng ăn như một con rôbôt, hắn ngồi kế bên đốt thuốc.
 Nàng không thể ăn được dù từ hôm qua đến giờ chưa ăn gì cả, mềnh mẩy rã rời và thực sự nàng không thể ăn được trong tình trạng này. Cả nàng và hắn cứ ngồi đó, hắn đốt thuốc liên tục cuối cùng hắn cũng phá vỡ bầu không khí đó bằng một câu hỏi:
 + Nhà cháu ở đâu? Có chuyện gì xẩy ra mà cháu quẫn đến mức phải quyên sinh?
 Nàng không trả lời, hai hàng nước mắt cứ đua nhau chảy.
 + Cháu có thể không cần trả lời nhưng bình tĩnh uống cốc nước đi. Trên cuộc đời này chuyện gì cũng có thể tìm ra cách giải quyết. Con người ta tìm đến cái chết là chứng tỏ sự yếu hèn. Nếu như chết mà giải quyết được tất cả chú sẽ đưa cháu quay trở lại chỗ cũ, chú sẽ bỏ đi và cháu làm gì mặc cháu.
 Nàng bê cốc nước uống vài ngụm, sau đó uống cạn luôn.
 Hắn đưa nàng về xóm trọ.
Đêm hôm đó hắn ngồi đốt thuốc lá và nghe nàng kể chuyện người yêu lừa nàng uống thuốc để phá thai, cũng như anh ta bội bạc bỏ nàng để yêu người con gái khác vì bố cô ta là giám đốc một công ty xuất nhập khẩu, tương lai có thể lo được cho anh ta trụ lại ở thành phố. Rồi chuyện nàng đau ốm cả tuần nay, chuyện không có tiền để trả tiền nhà, chuyện không dám về quê vì nhà người yêu ở gần nhà, chuyện bố mẹ nàng sẽ nhục nhã thế nào khi biết được tình cảnh của nàng hiện tại.

 Tảng sáng hắn móc túi để lại mấy trăm ngàn cùng chiếc điện thoại. Còn nàng thì nằm bẹp vì thực sự đã kiệt sức. Trước khi ra về hắn để lại một câu:
 + Đừng gục ngã vì những chuyện đó, hãy mạnh mẽ vượt qua. Cháu còn tương lai ở phía trước và quan trọng hơn cả là sống để cho thằng khốn nạn kia nó thấy cháu có thể sống tốt hơn cả nó khi chỉ có một mình.
 Câu nói đó cho đến tận bây giờ vẫn luôn đồng hành với nàng dù đã 9 năm trôi qua.

 Hai ngày sau hắn quay trở lại, thấy nàng sốt mê man hắn đưa nàng đến bệnh viện. Lúc nàng xuất viện hắn đưa cho nàng một chiếc điện thoại khác cùng một số tiền.
 Số tiền đó bây giờ chẳng nhằm nhò gì so với tiền mà nàng có, hai phần ba số tiền ấy nàng cất kỹ trong két sắt ở nhà chứ không gửi vào ngân hàng như tiền của nàng. Còn chiếc điện thoại hắn đưa ngày đó chưa bao giờ nàng tắt nguồn, nó luôn ở trong chiếc túi xách của nàng.
 Cũng chính lúc ra khỏi bệnh viện đó nàng mới có dịp quan sát người đàn ông mà nàng mang ơn. Số tuổi của hắn có lẽ gần gấp đôi tuổi nàng, ngoài vẻ mặt khá phong trần thì hắn chẳng có nét nào nổi trội. Cảm kích thôi chứ quả thật lúc đó nàng chẳng hề nghĩ gì tới tình cảm trai gái.

 Ngay sau đó nàng trở lại giảng đường đại học, và cũng từ khi ấy hắn dần trở thành một chiếc bóng...đấy là lần thứ hai nàng gặp hắn và là lần cuối cho đến sáng nay hắn hẹn gặp nàng lúc 6h chiều qua tin nhắn.

 9 năm là khoảng thời gian dài, nó quá đủ để cho một con người thay đổi cung bậc cảm xúc về một con người. Từ lúc nhận được tin nhắn mà hắn hẹn gặp chiều nay nàng không thể hoàn thành bất cứ công việc gì.
 9 năm không gặp lại, nhưng thời gian đầu hắn liên tục nhắn tin, gọi điện nói chuyện và động viên nàng. Ngày nàng tốt nghiệp một bó hoa gửi đến tặng nàng nhưng không rõ của ai, buổi tối hắn gọi điện chúc mừng, nàng gạn hỏi về bó hoa nhưng hắn phủ nhận.
 Ra trường nàng mất nửa năm vác hồ sơ đi xin việc mà chẳng nơi nào nhận. Một hôm hắn gọi điện và kêu nàng vác đơn tới công ty X xin việc. Người ta nhận nàng vào làm việc và trả lương hậu hĩnh dù chẳng đòi hỏi điều kiện gì.
 Tháng đầu tiên lĩnh lương, người mà nàng nghĩ đến đầu tiên là hắn. Nhắn tin mời hắn đi ăn không thấy hồi đáp, nàng gọi điện thoại thì "thuê bao không liên lạc được". Buổi tối hôm đó nàng ngồi một mình trong căn gác trọ khóc ròng.
 Nàng biết chính hắn giúp nàng vào công ty kia làm việc. Bằng chứng là khi nàng làm hỏng việc gì đó chú giám đốc công ty chỉ bảo cố gắng sửa chữa khuyết điểm, tuyệt nhiên không mắng nàng bao giờ. Thậm chí 4 năm sau khi nàng xin nghỉ việc để ra ngoài lập công ty riêng chú giám đốc không hề đắn đo mà đồng ý ngay, kèm theo lời hứa sẽ trợ giúp khi nàng cần.

 Hắn trở thành "cái bóng" kể từ khi lẵng hoa chúc mừng nàng khai trương công ty được gửi đến. Trước đấy nàng còn có thể gọi được điện thoại cho hắn...nhưng kể từ khi nàng trở thành nữ giám đốc của công ty xuất nhập khẩu thì chỉ có hắn gọi điện thoại cho nàng khi hắn thấy cần thiết.

 Mỗi khi nói chuyện qua điện thoại nàng thường xưng em và gọi hắn bằng anh, ngược lại hắn xưng chú và gọi nàng bằng cháu.
 Nàng mặc kệ, một lần đột ngột nàng nói là nàng đã yêu hắn, những lời chúc mừng hay động viên của hắn dù chỉ gián tiếp nhưng với nàng vô cùng ấm áp và quan trọng...hắn tắt điện thoại giữa chừng.
 Lần khác thậm chí nàng nói với hắn rằng nàng chấp nhận làm kẻ thứ ba mà không đòi hỏi chút danh phận nào...hắn lại buông máy.
 Nàng biết hắn luôn theo sát và quan tâm lo lắng cho nàng tuy không lộ diện. Một lần có công ty kia cạnh tranh khách hàng với công ty của nàng, họ thuê xã hội đen đe dọa, tuy nhiên vài hôm sau chính họ rút lui và nhường lại khách hàng. Hắn đã nhờ vào mối quan hệ nào đấy ngấm ngầm giúp cho nàng trong mọi hoàn cảnh.

 Nàng suy nghĩ cả ngày mà không thể lý giải tại sao chiều nay hắn hẹn gặp nàng. Một ý nghĩ vụt qua...nàng mỉm cười, nhìn đồng hồ cũng đã 5h chiều nàng đi thay đồ.
Nàng mặc chiếc áo dài màu trắng, màu áo mà có lần nàng nghe hắn bảo hắn rất thích.
 Cho lái xe về nghỉ sớm, nàng tự ngồi vào sau vôlăng chiếc Lexsus 350 để đi đến điểm hẹn.

 Giờ tan tầm đường phố thật đông, nàng ít khi di chuyển vào tầm này, xe cộ ở đâu mà lắm thế, chen nhau bò như rùa.
 Nàng suốt ruột nhìn đồng hồ, nàng không muốn trễ hẹn trong muột buổi gặp như thế này.
 Liên tục bấm còi xin đường nhưng nàng không thể nào chạy nhanh được. Một thanh niên còn vừa đâm vào đầu xe nàng ở ngã tư nhưng nàng mặc kệ, nàng cần đến điểm hẹn đúng giờ. Nàng sợ hắn đợi và sợ đến trễ hắn về mất.

 Cuối cùng nàng cũng đến nơi dù muộn mất 10 phút, đảo mắt tìm quanh không thấy bóng dáng hắn đâu, chẳng lẽ hắn bỏ về thật. Nước mắt nàng đã chực trào ra, 9 năm sau nàng đã mạnh mẽ và cứng cỏi hơn cả trăm lần, vậy mà nàng luôn thấy mình nhỏ bé trước hắn.
 Giật mình, một bàn tay đặt lên vai nàng từ phía sau...nàng sững sờ, là hắn. Cái đêm định mệnh của 9 năm trước lại ùa về, cũng bàn tay ấy túm nàng lôi lại. Lần này bàn tay nhẹ nhàng hơn, nàng cảm giác một luồng hơi ấm chạy dọc người khiến đôi chân không thể xê dịch.
 Lần này hắn không lôi nàng nhét vào xe taxi mà cầm tay kéo nàng về phía chiếc bàn khuất sau chậu cây cảnh to đùng ở góc cuối sân quán.
 + Anh xin lỗi vì tắc đường nên đến muộn, em chờ lâu chưa?
 Nàng có nghe nhầm không? Hắn xưng anh và gọi nàng bằng em. Bất chợt nàng nhận ra hắn đã già hơn trước nhiều, dù nét phong trần và đôi mắt sáng thì vẫn như lần đầu nàng gặp hắn.
 + Chắc em đang thắc mắc vì sao sau từng ấy năm, hôm nay anh lại hẹn em ra đây đúng không?
 Nàng chưa kịp trả lời thì cô bé chạy bàn ghé lại hỏi cô chú dùng gì. Hắn gọi 2 ly cafe đen đá, lạ thật sao hắn còn biết cả nàng thích uống cafe đen nhỉ. Đã bao giờ hắn uống nước cùng nàng đâu?

 Mặc kệ hắn giục và ly cafe nằm đó, nàng cứ ngồi nhìn hắn. Ở nhà nàng đã dự định khi gặp hắn thì hỏi thật nhiều, vậy mà bây giờ nàng chẳng biết mở lời như thế nào. Mãi nàng mới ấp úng thốt ra được một câu:
- Anh...cũng...yêu em...đúng không?
 + Đúng rồi, hắn nhìn thẳng vào mắt nàng và trả lời dứt khoát. Tuy nhiên giữa chúng ta có rất nhiều rào cản. Cái đêm anh gặp em chính là anh đi trông vợ đẻ ở viện về. Chưa khi nào anh ngừng dõi theo những bước em đi. Tình yêu không nhất thiết phải chiếm hữu, em được như ngày hôm nay anh rất vui. Em đã mạnh mẽ hơn cả những gì anh mong đợi, và anh tin là sau ngày hôm nay em đủ cứng cỏi để vượt qua. Anh hẹn em ra đây vì muốn em trả lại anh chiếc điện thoại khi xưa. Em hãy hướng về tương lai rộng mở phía trước, anh sẽ luôn ủng hộ em cho dù anh ở nơi đâu.
 Nước mắt nàng trào ra, tay nắm chặt chiếc điện thoại như sợ hắn cướp mất:
- Em không trả lại đâu, em xin anh đấy, hãy để em giữ nó như một kỷ vật, hãy cho phép em thi thoảng gọi cho anh và nói chuyện. Em không hề mạnh mẽ như anh thấy bề ngoài đâu. Chính anh đã dạy em phải vượt qua mọi chuyện, xin anh đừng cướp đi của em nguồn động lực ấy.

 Hắn quay mặt ra chỗ khác trong khi đưa cho nàng chiếc khăn giấy ướt. Nàng biết hắn vừa nuốt vào trong những giọt nước mắt. Hắn nắm chặt tay nàng hồi lâu, để mặc cho nàng khóc.
 + Anh phải về đây, điện thoại em có thể giữ nhưng đừng gọi cho anh, nếu có thể gọi hãy để anh tự gọi cho em. Hứa với anh hãy tìm cho mình một tình yêu đích thực, một người đàn ông có thể bảo bọc và cho em hạnh phúc thực sự.
Gỡ tay nàng ra hắn đi về phía quầy thanh toán, nàng không thể đứng dậy dù rất muốn kéo hắn lại. Trước khi khuất bóng sau cánh cổng quán hắn quay đầu lại nhìn nàng, và nàng nhìn thấy hạt nước trên khóe mắt chợt già nua hơn khi hắn bước vào đây gặp nàng.

 Một tay nàng giữ chặt chiếc điện thoại, một tay nàng cầm chiếc khăn hắn đưa, nước mắt nàng nhạt nhòa trên má. Nàng biết hắn sẽ không bao giờ gặp nàng nữa, hắn sẽ mãi mãi là "chiếc bóng".
 Nhưng hắn vừa cho nàng biết thêm một khái niệm về tình yêu!

 PH. 27.7.2017.

CHO EM

CHO    EM ...
Thơ Yến Thịnh

     Cho em chút lạnh chiều hôm
     Để đem pha loãng những cơn nắng ngày .
     Cho em một ít men cay
     Của tình yêu cũ để say đắm hồn
     Cho em thêm một nụ hôn .
     Của thời trẻ dại để còn biết yêu .
     Cho em ngủ dưới sương chiều
     Để mong tìm được ít nhiều ngây thơ
     Cho em thêm những bơ vơ ..
     Để xâu kết lại thành thơ tặng người
     Cho em nở một nụ cười
     Để còn nhớ mãi ..một thời để yêu ....



Sunday, December 16, 2018

HOA CẢI NỞ VÀNG... ANH CÓ VỀ KHÔNG



HOA CẢI NỞ VÀNG... ANH CÓ VỀ KHÔNG
Thơ Hoàng Hôn

Anh hứa ngày về lúc cải vàng bông
Hương phảng phất bay phiêu bồng quyến rũ
Anh nhớ một người từng đêm khó ngủ
Níu hỏi vầng trăng ngày cũ đâu rồi?

Gió thở bên hè lạnh giá chơi vơi
Mong mỏi cánh tay nhẹ cời tóc rối
Lau lệ đẫm mi dỗ khi hờn dỗi
Ru giấc nồng nàn ấm gối từng đêm

Hoạ mi mơ màng trắng muốt anh xem
Sáng trong mắt nâu say mềm một thuở
Đừng quên hẹn nhé đau mùa đông lỡ
Chim lạc đường rồi bỏ tổ buồn tênh

Em đợi anh về hái nụ tầm xuân
Sẽ may tặng chiếc khăn quàng thật đẹp
Dìu nhau bước tiếp quãng đời chật hẹp
Hoa cải hoe vàng... anh biết hay không?

ĐÊM

ĐÊM
Thơ Đan Thanh

Đêm, thoáng thấy màu phai
Trên đóa dã quỳ bên vách tường loang lổ
Tiếng còi tàu vào ga phía sau con phố
Kết thúc cuộc hành trình cho bao nỗi nhớ chạm nhau

Đêm, những giấc mơ nhiệm màu
Của em bé lạc trong vườn cổ tích
Của đôi uyên ương hẹn hò nhau trong bóng đêm tĩnh mịch
Ước hạnh phúc chung đôi

Đêm, kéo dài nỗi đơn côi
Của những mảnh đời bất hạnh
Của những người giường đơn chiếu lạnh
Thèm một mái nhà, vòng tay ấm yêu thương

Đêm, giấu một nỗi niềm
Cất sâu vào trong lồng ngực
Những gì đã qua trong kí ức
Chỉ còn lại âm thầm tiếng nấc khẽ trong đêm

Đêm, thèm một phút giây dịu êm
Trong giá lạnh của ngày đông gió bấc
Con tàu vào ga chuyến này liệu có người về trong giấc mơ đêm rất thực
Để người khát chờ một hạnh phúc mong manh
Đêm, hãy lăn nhanh lăn nhanh…
16/12/2018


26 bài thơ hay viết về tháng 12

26 bài thơ hay viết về tháng 12

Bấm vào đây để xem bài viết: 26 bài thơ hay viết về tháng 12

Gửi em cô gái tháng 12!


Gửi em cô gái tháng 12!
Tháng mười hai - mẹ sinh em ra trong cái rét của mùa đông tê tái, tháng với những cái lạnh cắt da cắt thịt, tháng với những nỗi buồn vu vơ chưa kịp đặt tên. Tháng mà khiến con người ta phải lưu luyến bởi đó là những ngày tháng cuối cùng khép lại một năm, tháng của những kỷ niệm, tháng của những nhớ thương. 
Em là cô gái của mùa đông, em đi tìm cho mình những tia nắng sót lại hiếm hoi của mùa thu và cảm nhận hơi lạnh đầu mùa đông đến tê tái cõi lòng. Em là cô gái tháng mười hai, cô gái của mùa đông rét buốt. Em là cơn gió lạnh, em là giọt sương đêm.
Em là cô gái tháng mười hai mang trong mình cơn gió mùa đông nào cứ thổi vào trong đôi mắt em những nỗi u buồn. Nỗi buồn như gửi trong gió, trong mưa thổi vào em nỗi cô đơn buốt nhói đến đau lòng. Em vẫn đi tìm nắng, tìm một chút hơi ấm cho mình để xua tan đi cái lạnh, cái cô đơn của mùa đông. Nhưng cái nắng mùa đông mỏng manh, yếu đuối, như chính nỗi buồn không tên nhẹ trôi vào hư vô, như cơn sóng lòng cứ ùa về trong em nhức nhối.
Có phải không? Cô gái mùa đông sinh ra vào giữa khi mùa "Trái gió"
Người ta bảo con gái sinh ra vào mùa đông thường rất mạnh mẽ. Đúng là vậy đấy! Vì đã quen với cái lạnh buốt, quen với bầu trời mưa rả rích những hồi lâu. Nên em buộc phải gồng mình lên đón nhận hết cái giá buốt thổi hết một đời người. Em mạnh mẽ và gai góc. Không để mình phải dễ dàng lùi bước, dễ dàng bỏ cuộc như bất kỳ ai. Vì em đã quen với những khắc nghiệt, quen với những cơn mưa lạnh của mùa đông giá rét.
Em sinh ra vào mùa đông nên nhiều khi mang trong mình những nỗi buồn sâu kín, chút lạnh lùng và sắt đá như chính cái thời tiết mùa đông vậy. Sinh ra vào mùa đông em mang nỗi niềm đa sầu đa cảm, dễ rơi nước mắt trước những ngang trái ở đời, là thương xót cho những nỗi bất hạnh, long đong và ôm trọn mọi vất vả gian nan, vì mong ai đó có thể có cuộc sống tươi sáng. Tất thảy mọi chuyện đều khiến em lo nghĩ, lo cho người, lo cho mình, lo cho cả tương lai. 
Trong tình yêu, em là cô gái tuyệt đối trung thành. Em có niềm tin son sắt vào tình yêu. Nên khi đã yêu em thường chẳng đắn đo được mất hơn thua, luôn dành tình yêu chân thành, chung thủy với người mình yêu và cũng mong họ sẽ cùng mình giữ trọn những phút giây hạnh phúc tuyệt vời đó cho đến cuối cuộc đời.
Là cô gái tháng mười hai, em lạnh lùng nhưng lại vô cùng tình cảm, là người chẳng giỏi nịnh nọt ai, nhưng mỗi lời nói ra lại khiến trái tim người ta vô cùng ấm áp và tin tưởng. Là cô gái sinh ra vào mùa đông nên em khô khan vì không giỏi nói lời hoa mĩ, nhưng ai có được em thì đó sẽ là món quà quý giá nhất ở đời. Bởi em có một tấm lòng vị tha và một đức hy sinh cao cả, hết lòng vì gia đình vì những người thân yêu.
Cô gái tháng mười hai mang trong mình một bầu trời tâm sự. Mang trong mình những ý thích không giống ai: Em thích lang thang giữa phố giữa trời mưa, thích ăn kem khi trời giá lạnh, thích ngồi ngắm hoa hàng giờ lâu và thích la cà với lũ bạn tám chuyện khi buồn.
Nếu ai yêu người con gái tháng mười hai, thì hãy trân trọng người con gái đó thật nhiều ai nhé. Bởi trái tim họ ấm áp đến vô cùng.
Tác giả Hoàng Hôn