Saturday, December 29, 2018

CUỐI NĂM

CUỐI NĂM

Trưa cuối năm, thay  vì trải chiếu ngủ khò ở cơ quan, thì  nàng xách xe lang thang về hướng Sài gòn, nơi nàng có hơn 10 năm sống ở đó. Vì sao? Sống ở Sài Gòn mà lại bảo là về hướng Sài Gòn, khó hiểu quá đúng không ạ! Người sống ở Sài Gòn thường gọi trung tâm Quận 1 là Sài Gòn, ví như: hai người cùng  sống ở Sài Gòn đang ngồi chém gió ở khu vực Thủ Đức, một người kể “ tối qua tao đi Sài Gòn, chơi noen” thì người kia, ắt sẽ hiểu. Cách gọi ấy, có từ khi người Pháp chiếm đóng các tỉnh Đông Nam bộ, họ đã  gọi vùng Bến Nghé (một phường của Quận 1) là Sài Gòn, vì tên Bến nghé khó đọc với họ.
Ảnh tác giả Hạ Như Trần

Giờ nàng, sống dạt ra vùng ngoại ô thành phố, nhưng nàng vẫn cố thủ, giữ lại cái hộ khẩu Quận 1, chỉ vì các con nàng. Căn nhà nàng sống, giờ họ kinh doanh quán trà, quán rất xinh xắn, có điều giá quận 1, nên một bình trà nhỏ xíu giá 190k, một cái bánh kem tí ti giá 100k. Bình thường, nàng cũng tiết kiệm ghê lắm, nhưng hôm nay, thì không, nàng ngồi một mình, trong căn nhà quen thuộc, từng góc nhỏ, góc nhỏ, là bao nhiêu kỉ niệm của nàng ở đó, những hôm học bài thi thâu đêm, có khi là đọc truyện,  những hôm cả gia đình tiệc tùng, say bí tỉ,  thỉnh thoảng còn chơi bài không ngủ, rồi cứ cuối tuần là thay đổi vị trí bàn tủ trong nhà… nàng nhớ như in vậy!

Ngồi, cũng khá lâu, nàng bước sang nhà hàng xóm, căn  nhà một Cụ bà, mà cả nhà nàng, từ lớn đến bé, đều gọi là cô, cụ là người Hà Nội, có hai người con trai, nhưng đều sống ở nước ngoài cả, cụ rất đẹp, tính tình thì khó cực, không bao giờ ăn thức ăn ai nấu, đến nổi đi họp mặt bạn bè, cũng mang theo thức ăn riêng cho mình, mỗi lần tắm thì từ hai đến ba tiếng đồng hồ,  ai làm gì cụ cũng lắc đầu. Nhà nàng cả đám con gái, cụ chỉ thương mình nàng, ngày nàng có chồng, cụ gọi qua nhà, dặn dò đủ thứ, còn mua tặng nàng một bộ son nồi rất đẹp, đến giờ nàng vẫn gìn giữ. Cụ già rồi, nghe nói người con trai về nước, bán căn nhà ấy đi, rồi đưa cụ về sống với người cháu ở Tân phú. Trở lại bàn ngồi, bao cảm xúc ùa về, tự nhiên nước mắt cứ tuôn.

HẠ NHƯ TRẦN

BUỒN




















BUỒN
An Giang Bùi


Xa rồi ánh mắt làn môi
Xa rồi giọng nói nụ cười ngày xưa
Chỉ còn gặp lại trong mơ
Chỉ còn thấp thoáng xa mờ trong sương
Không còn tiếng gọi thân thương
Không còn đứng đợi bên đường chiều hôm
Chiều nay sao thấy bồn chồn
Chiều nay chỉ thấy nỗi buồn xa xăm.
Hình trên net.

EM




















EM

Thơ An Giang Bùi 

Tôi mới gặp em có một lần
Sao về lòng cứ thấy bâng khuâng
Như thiếu cái gì mà không nhớ
Ám ảnh làm tôi mãi vật vờ.

Phảng phất quanh đây đúng em rồi
Môi hồng má thắm miệng cười tươi
Ngang vai tóc xoã mềm như lụa
Đứng cạnh vườn cây ngắm nắng trời.

Một thoáng như mơ giữa dòng đời
Vốn xưa bình lặng nhẹ nhàng trôi
Bỗng nay ập đến dòng thác lũ
Cuồn cuộn dâng trào mãi trong tôi.

Ơi người em gái mến thương ơi
Dừng chân anh ngắm một chút thôi
Ngày mai xa cách muôn trùng nhớ
Vẫn đậm trong anh một nụ cười.

Hình em gái Sao Hôm.

Friday, December 28, 2018

LÊN NGÔI LẦN NÀY!














LÊN NGÔI LẦN NÀY!
Thơ: Hoàng Minh Tuấn
Ảnh: Internet

A SE AN tranh tài bóng đá,
Đã đi qua cuối nửa chặng đường,
Vòng bảng chiến thắng huy hoàng,
Không để lọt lưới, tám bàn ta ghi!

Đứng nhất bảng đội Phi* ta tiếp,
Đá lượt đi bán kết xứ người,
Thầy So* chiến thuật tuyệt vời,
Lượt đi chiến thắng để rồi đắm say!

Thế nhưng cũng giải này ngày trước,
Họ đã từng cản bước chúng ta,
Thua 2 - 0 thật xót xa,
Họ thắng ngày đó - tới giờ vẫn đau!

Mỹ Đình tám năm sau ngày ấy,
Họ lại mong lặp lại chuyện xưa,
Nhưng họ đâu biết đâu ngờ,
Mưu cao thầy Pắc Han So đợi rồi!

Tranh chấp ngay tại nơi trung tuyến,
Bật, đan, chuyền, lùi, tiến tuỳ cơ,
Ủ mưu, tính kế đón, chờ,
Bóng bổng hoá giải đợi giờ phản công!

Sốt ruột vì vẫn không bàn thắng,
Erikson tính chuyện ngược dòng,
Ngờ đâu lưới đã bủa giăng,
Văn Đức vòng cấm băng băng tiến vào!

Quang Hải vội chạy nhào tiếp sức,
Cú đệm lòng ... ký ức khắc ghi...
Cả sân đứng dậy tức thì,
Reo hò dậy sóng đội Phi ... dính đòn!

Chưa kịp ngấm nỗi buồn thủng lưới,
Bốn phút sau người mới vào thay,
Công Phượng đột phá bậc thầy,
Sút căng chân trái lần này ... thôi xong!

Người Phi dẫu đắng lòng ... vẫn cố,
Quyết đứng lên tìm gỡ thanh danh...
Một bàn an ủi ... và đành,
Tâm phục ... khẩu phục ... lòng thành ... xin thua!

Vòng bán kết vỡ oà cảm xúc,
Hai trận đều kết thúc giống nhau,
Mỹ Đình xoá dớp thương đau,
4 - 2 chung cuộc công đầu thầy So!

Vào chung kết đợi ta người Mã*,
Vòng bảng ta nã họ 2 - 0,
Thế nhưng đừng có vội mừng,
Quá khứ họ đã ngược dòng thắng ta!

Nay chung kết lượt đi sân khách,
Chỉ cần theo phong cách thầy So,
Phòng thủ chặt để đợi chờ,
Cứ chơi rình rập ắt là thắng thôi!

Hẹn Mỹ Đình ta đòi vương miện,
10 năm qua nay đến lúc rồi,
Cố lên, đội tuyển ta ơi,
Thời cơ đã đến LÊN NGÔI LẦN NÀY!


Hà nội, 8/12/2018

EM GHÉT ANH




EM GHÉT ANH.
Thơ Cảnh Hưng.

Em ghét anh
Bởi đủ mọi lý do
Ghét đôi mắt có cái nhìn luôn làm em quay quắt
Ôi cái nhìn mê hoặc
Soi thấu vào sâu thẳm nỗi lòng em
Khiến đêm về
Giấc ngủ chẳng bình yên
Em lại cứ chập chờn cơn mộng mị

Em ghét anh
Ghét mái tóc cắt cua  nhìn sao ngầu thế
Ghét vầng trán suy tư luôn đoán ra những gì em nghĩ
Nhưng vẫn…vờ vịt ngỡ như không
Ghét cái cười nửa miệng rất…mông lung...
Trên đôi môi…khô khát

Em ghét anh
Bởi mỗi lần anh nói
Em lại thấy nhói đau ở phía trái tim mình
Khi nhận ra ánh mắt anh nhìn
Nào chỉ hướng vê em
Và biết rằng nào phải chỉ riêng em
Phiêu diêu cùng ai đó
Để hồn chìm lắng trong khúc hát
dịu êm

Em ghét anh
Ghét buổi sáng “mình ên”
Ghét thậm tệ không gian chiều phẳng lặng
Ghét cả đêm mưa
Ghét luôn ngày nắng
Ghét thời gian trôi chậm
Và cả con đường vắng bóng anh qua
Khiến riêng em đau đáu nỗi mong chờ

Em ghét anh
Vì anh biết…làm thơ
Sao lắm thế những bóng hồng trong đó
Sao nhiều thế những bồi hồi, trăn trở
Nỗi trăn trở nào là vì em?
Chút bồi hồi nào dành cho em?
Ôi, em không biết nữa!
Em ghét anh: sao bắt em phải nhớ
Rằng trong thơ đâu chỉ có mỗi mình em

Em ghét anh
Vì anh cứ làm thinh
Chẳng thấy kể những gì em muốn ...kể
Cái “hộp đen” kia sao mà im ỉm thế
Trong ấy có gì mà anh không thể...
Dẫu hờn trách đến đâu
Anh vẫn lặng như tờ

Vâng
Em ghét  anh bởi đủ mọi lý do
Bộc bạch hết những nỗi niềm rất thật
Chỉ giữ lại cho riêng mình
Duy một điều...bí mật:
Khi góp hết những gì của anh khiến em ghét nhất
Em chợt hiểu rằng
Em đã trót...yêu anh!

NCH 27/12/2018.

Thursday, December 27, 2018

VU VƠ CHIỀU MƯA


VU VƠ CHIỀU MƯA
❤


Thơ Hạ Như Trần

Tình vừa nở
sớm lụi tàn
Buồn thay một kiếp hồng nhan
Dập vùi số phận hoang tàn.. bể  dâu

Mảnh tình ghim thấu tim đau
Mắt  buồn
thân thể nát nhàu... vì yêu
Đời chìm nổi
bước liêu xiêu
Thân em
                    như thể
                                   cánh diều đứt dây.

Hạ Như Trần
Sài Gòn: 9/9/18

HÃY ĐỂ TỰ ANH!



















HÃY ĐỂ TỰ ANH!
Thơ: Hoàng Minh Tuấn
Ảnh: Internet

ĐỪNG em ạ, hãy cứ để mặc anh,
BAO khó khăn, bao nhọc nhằn gian khổ,
GIỜ chính là lúc anh cần đứng đó,
ĐỂ tự mình chèo lái phải vượt qua!

BUỒN đau ư, liệu có giúp được ta,
CHO nên để anh lo thì mới được,
NHAU thai xưa mẹ nào đâu biết trước,
NHÉ, hình hài mơ ước đó là anh!

MỘT dáng hình luôn luôn biết tự mình,
ĐỜI vất vả vẫn tự anh chèo lái,
NGƯỜI ta sợ còn anh, anh đâu ngại,
CHẲNG khi nào tự tụt lại phía sau!

MẤY năm qua hai ta thấu hiểu nhau,
THÁNG ngày trôi tình thắm màu thương nhớ,
NĂM sắp hết vấn vương xin buông bỏ
ĐÂU ... việc đâu - cứ kệ đó ... làm sau...!

ĐỪNG BAO GIỜ ĐỂ BUỒN CHO NHAU NHÉ,
MỘT ĐỜI NGƯỜI CHẲNG MẤY THÁNG NĂM ĐÂU!


Sài Gòn, 27/12/2018

CÓ MỘT MÙA KHÔNG PHÔI PHAI










CÓ MỘT MÙA KHÔNG PHÔI PHAI
Thơ Hoàng Chẩm

Lỡ dại một mùa trăng
Bên thềm hoa lòng thêm hao khuyết
Thu có vàng trên phiến lá
Đong đưa.
Em cúi mặt thương mình vun vén
Chút tình xa vỡ tan như bong bóng trong mưa

Em cầm giữ
Mộng đã phai
Chiều ôm nỗi buồn xuống thấp
Chuông giáo đường buông nhịp chờ nhau.
Ta về trong cơn mưa .....
Em chờ đón!
Phố đêm đèn giăng đầu ngõ
Thoáng qua trong mắt người về thấm mặn e ấp phôi pha
Có xưa đâu em! Tình vẫn thắm
Mùa đâu xa ....
Có vội vã một vòng tay.
Có một mùa hoa... về rất muộn
Bên ni lòng đau đáu
Bên tê cũng xao xuyến nửa chừng xuân.

Lỡ dại một lần yêu em
Mà như thấu hiểu đêm vô cùng
Ta đếm đong bao lầm lỗi
Bóng đã ngút ngàn sương khói phía không nhau.
Nhặt nuối tiếc hắt hiu thầm nhớ
Có phải quay quắt níu lấy lòng nhau.
Lỡ một chuyến đò... đâu chỉ một chút xưa
Mà nay em tái tê ngày góp nhớ.
Đâu chỉ là trùng phùng trong cách trở
Em có nghe tiếng vô cùng của buổi ban sơ.
Miệt mài một cung tơ
Đan kín chiều sông quê vùi sâu cơn mộng
Tóc gió bay tình !
Khẽ khàng tay buông dấu xót xa.

Song Tấu : CHÚA (Hoàng Minh Tuấn, Giang Hồ Khách)


















CHÚA KHUYÊN
Thơ: Hoàng Minh Tuấn
Ảnh: Sưu tầm

Tình yêu vốn không có tội,
Chỉ là con vội nói yêu,
Chỉ là con tưởng hiểu nhiều,
Nay xa ... cô liêu ... buồn tẻ!

Tình yêu vốn là như thế,
Hẹn thể chẳng thể rời xa,
Những gì say đắm thiết tha,
Trao nhau không hề lưỡng lự!

Tình yêu vốn là đẹp đẽ,
Người người nghĩ thế con ơi,
Chỉ khi xa cách mãi rồi,
Mới thấy bồi hồi tiếc nuối!

Chúa khuyên các con đừng hỏi,
Tại sao cứ mãi khổ đau,
Nếu các con thấu hiểu nhau,
Noel ... con đâu ... lẻ bóng!

Sài Gòn, 24/12/2018
—————————

XƯNG TỘI
Thơ: Giang Hồ Khách

Giáng Sinh ngày này năm ấy
Hai đứa bên nhau dạo chơi
Tay trong tay,  em nguyện ước :
mình sẽ bên nhau trọn đời

Giáng Sinh mùa này ...lạnh lẽo
Chúa xuống dương gian nhìn tôi
Ánh mắt ngạc nhiên,  và hỏi : 
con ơi !  Cô ấy đâu rồi ?! 

Ngập ngừng hồi lâu,  tôi nói:
thế gian, gian thế Chúa ơi! 
Con nào làm chi nên tội
Bỏ con,  vỗ cánh chim trời ...  

Chúa cười : con không có lỗi
Tình yêu vốn giống trò chơi
Man trá,  ngọt ngào giăng lối
Rưng rưng,  tôi bỗng...nghẹn lời !  

                  😀😀😀 23/12/08

Song tấu : HÀ NỘI ĐỢI & NHỚ (Hoàng Minh Tuấn & Giọt Mưa Thu)











HÀ NỘI ƠI NHỚ MÃI ...
Thơ: Hoàng Minh Tuấn
Ảnh: Internet

Hà Nội nhớ anh nhiều đến thế sao,
Để gió bấc lao xao tràn qua phố,
Lối về xưa em có còn ở đó,
Vạt nắng chiều có đủ ấm không em!

Ngày xa em tình ta thắm dịu êm,
Em cố giấu những ưu phiền - không nói,
Bờ mi hoen khiến lòng anh bối rối,
Để bây giờ thương nhớ mãi em ơi!

Hà Nội đông này anh thấy chơi vơi,
Nhớ về em lòng bồi hồi xao xuyến,
Men tình yêu cứ đong đầy lưu luyến,
Em ở đâu, anh hẹn để tìm về!

Mặc đông sang, mặc cái lạnh tái tê,
Con tim anh cứ cuồng si mong mỏi,
Tìm về em cho thoả lòng mong đợi,
HÀ NỘI ƠI NHỚ MÃI ... đến vô cùng!

Sài Gòn, 27/12/2018
—————————
HÀ NỘI ĐỢI ANH VỀ.
Thơ: Giọt Mưa Thu

Hà Nội đợi anh về thẳm sâu ftrong mắt nhớ.
Giữa khuông chiều tìm ngọn gió lang thang
Góc phố thân thương ai nhặt hết lá vàng.
Xuyên vạt nắng loang thềm nghiêng lối hẹn.

Nếu một ngày mà anh chưa kịp đến.
Chút hương nồng vẫn thấm vị men say.
Kỷ niệm xưa bao phủ con phố gầy.
Cứ ngự trị in đầy từng phiến nhớ.

Hà Nội đợi anh mây tím chiều loang lổ.
Gió trở mùa trăn trở khúc tình đông.
Níu men yêu vừa chạm ngõ ân nồng.
Phố co mình trong khoảng không lạnh giá.

Mùa đông nhớ như đang vừa trở lại.
Góc yêu thương bên ngực trái đong đầy.
Phiến môi mềm dịu ngọt mãi ngất ngây.
Hà Nội ngả nghiêng...
         Từng phút giây chờ đợi...!!!

Giọt Mưa Thu

Hà Nội 27/12/2018

Song tấu: HUẾ (Hoàng Minh Tuấn & Lan Tran)














XAO XUYẾN LÒNG TA!
Thơ: Hoàng Minh Tuấn
Ảnh: Internet

Bài thơ em viết về xứ Huế
Anh đọc xong thương nhớ tin yêu
Huế trong thơ đẹp bao nhiêu
Thương thương nhớ nhớ sao nhiều thế em...

Tà áo tím dịu hiền thiếu nữ
Bím tóc dài anh nhớ anh thương
Nói chi má thắm môi hường
In trong vành nón ... vấn vương bao chàng

Anh cũng muốn ghé thăm Đại Nội
Ngắm sông Hương ... say mãi ... màu xanh
Ngồi trên Vọng Cảnh đẹp xinh
Tràng Tiền kết nối đượm tình dòng Hương

Tà áo trắng dễ thương đến thế
Em đi mô ... anh nhớ ... bâng khuâng
Nhìn em anh tự hỏi lòng
Nữ sinh Đồng Khánh chắc không phải bàn

Bãng Lãng kia một làng yên ả
Đồi Hà Khê còn đó linh thiêng
Thơ em kéo cả chiều nghiêng
Vĩ Dạ - Cồn Hến gắn liền Huế thương

Khúc Nam Ai say lòng lữ khách
Điệu Nam Bình nhẹ trách như mơ...
Huế ơi! XAO XUYẾN LÒNG TA!
Bên Ni bên Nớ tưởng xa mà gần...

Hoàng Minh Tuấn,
Sài Gòn, 26/12/2018
————
Song Thất Lục Bát : NHỚ HUẾ! 
Thơ: Lan Tran

Ta phiêu bạt nên rời xa Huế 
Chốn kinh thành diễm lệ hồn xưa 
Thời gian như bóng thoi đưa 
Bao năm lỗi hẹn nên chưa lần về 

Ta nhớ Tím hẹn thề chung thủy 
Tóc buông dài để lụy hồn ai 
Tinh khôi gót ngọc trang đài 
Nghiêng vành nón lá, dáng ai mỹ miều 

Nhớ Đại Nội một chiều nhạt nắng 
Vọng Cảnh đồi sầu lắng hàng thông 
Tràng Tiền mấy nhịp cầu cong
Sông Hương xanh thẳm cho lòng ngẩn ngơ 

Đồng Khánh đó còn mơ áo trắng 
Tan trường về vương vấn hương say 
Ước gì được nắm bàn tay 
Răng chi nhớ rứa, hồn đây thẫn thờ 

Nhớ Bãng Lãng đợi chờ năm ấy 
Hà Khê về biết mấy tin yêu 
Ôi răng nhớ thật là nhiều 
Nhớ thôn Vỹ Dạ sớm chiều ai mơ 

Ta nhớ đến ngẩn ngơ xao xuyến 
Nam Ai buồn lưu luyến tình chung 
Hẹn ngày mộng ước tương phùng 
Cho Ni với Nớ thỏa cùng giấc mơ...! 


Lan Tran