HÀ NỘI ƠI NHỚ MÃI ...
Thơ: Hoàng Minh Tuấn
Ảnh: Internet
Hà Nội nhớ anh nhiều đến thế sao,
Để gió bấc lao xao tràn qua phố,
Lối về xưa em có còn ở đó,
Vạt nắng chiều có đủ ấm không em!
Ngày xa em tình ta thắm dịu êm,
Em cố giấu những ưu phiền - không nói,
Bờ mi hoen khiến lòng anh bối rối,
Để bây giờ thương nhớ mãi em ơi!
Hà Nội đông này anh thấy chơi vơi,
Nhớ về em lòng bồi hồi xao xuyến,
Men tình yêu cứ đong đầy lưu luyến,
Em ở đâu, anh hẹn để tìm về!
Mặc đông sang, mặc cái lạnh tái tê,
Con tim anh cứ cuồng si mong mỏi,
Tìm về em cho thoả lòng mong đợi,
HÀ NỘI ƠI NHỚ MÃI ... đến vô cùng!
Sài Gòn, 27/12/2018
—————————
HÀ NỘI ĐỢI ANH VỀ.
Thơ: Giọt Mưa Thu
Hà Nội đợi anh về thẳm sâu ftrong mắt nhớ.
Giữa khuông chiều tìm ngọn gió lang thang
Góc phố thân thương ai nhặt hết lá vàng.
Xuyên vạt nắng loang thềm nghiêng lối hẹn.
Nếu một ngày mà anh chưa kịp đến.
Chút hương nồng vẫn thấm vị men say.
Kỷ niệm xưa bao phủ con phố gầy.
Cứ ngự trị in đầy từng phiến nhớ.
Hà Nội đợi anh mây tím chiều loang lổ.
Gió trở mùa trăn trở khúc tình đông.
Níu men yêu vừa chạm ngõ ân nồng.
Phố co mình trong khoảng không lạnh giá.
Mùa đông nhớ như đang vừa trở lại.
Góc yêu thương bên ngực trái đong đầy.
Phiến môi mềm dịu ngọt mãi ngất ngây.
Hà Nội ngả nghiêng...
Từng phút giây chờ đợi...!!!
Giọt Mưa Thu
Hà Nội 27/12/2018