Tác giả
- An Giang Bùi
- Bi Kem
- Bùi Vĩnh Chuyên
- Cảnh Hưng
- Đan Thanh
- Đoàn Thịnh
- Dũng Bụi Trần
- Giang Hồ Khách
- Giọt mưa thu
- Ha Nguyen
- Hạ Như Trần
- Hồ Viết Bình
- Hoàng Chẩm
- Hoàng Hôn
- Hoàng Minh Tuấn
- Hoàng Như Phượng
- Hoàng Phan
- Lan Thanh
- Lan Tran
- Link bài viết
- Moon Anh
- Ngô Văn Hạnh
- Nguyễn Lan Hương
- Nguyễn Ruyến
- Nguyễn Thị khánh Hà
- Phạm Hồng Giang
- Phạm Hùng
- Phan Thu Hà
- Thanh Trang
- Tống Thu Ngân
- Trang Sói
- Trịnh Thanh Hằng
- Vũ Thủy
- Vũ Xuân Trường
- Vương Thêm
- Yến Thịnh
Showing posts with label Phạm Hùng. Show all posts
Showing posts with label Phạm Hùng. Show all posts
Monday, December 17, 2018
TÌNH YÊU VÀ NƯỚC MẮT
TÌNH YÊU & NƯỚC MẮT
Truyện ngắn - Tác giả Phạm Hùng
Nàng biết rất rõ nhan sắc của mình cỡ nào. Dù chẳng nhiều nhưng cũng đã vài lần nàng đứng trước gương cả tiếng đồng hồ và tự quan sát mình. Nàng kiểm soát được bản thân, những số đo và những đường nét trên cơ thể, khuôn mặt. Nàng hiểu được mức chuẩn của tiêu chí về sắc đẹp đương thời. Công việc của nàng thường xuyên phải tham gia những buổi tiệc tới khuya, thậm chí tới quán bar hay vũ trường. Nhưng chưa bao giờ nàng để mất đi những nét đẹp truyền thống của phụ nữ Á Đông, tóc để kiểu gì, nuôi dài tới đâu, dùng màu son nào, mặc gì phù hợp cho mỗi lần giao tiếp v.v...nàng đều kiểm soát rất tốt. Thậm chí trong con mắt của những đối tác là phụ nữ nàng luôn nhận được lời tán dương, ca ngợi. Cánh đàn ông thì khỏi nói, xung quanh nàng luôn có vài chục kẻ săn đón. Xinh đẹp và thành đạt nhưng ở tuổi 30 nàng vẫn độc thân.
Tình yêu là thứ mà người ta chẳng thể nào đưa ra được một khái niệm cơ bản để định nghĩa. Ngay từ khi loài người biết sinh sản để duy trì nòi giống thì tình yêu đã hiện hữu. Đối với nàng nếu tình yêu là một bức tường mà cả hai bên đặt lên những viên gạch rồi dùng vữa gắn lại chỉ là một thứ tình yêu bỏ đi của lý trí. Nàng rất thực tế trong cuộc sống, bằng chứng là địa vị của nàng hiện tại trong xã hội, trong công việc cũng như số tài sản nàng nắm giữ. Dù nàng vẫn chưa được xếp vào hàng ngũ đại gia nổi trội ở cái thành phố ồn ào với dăm triệu dân này nhưng nàng hài lòng với những gì mình có trong tay, nàng biết vị trí nàng đang đứng có rất nhiều người thèm khát.
Xuất thân từ một cô gái nông thôn, quen với đồng ruộng từ bé nàng hiểu giá trị của vật chất. Những năm tháng ngồi trên ghế giảng đường đại học, tự kiếm tiền để ăn học nàng càng hiểu rõ hơn về sự cám dỗ của tiền bạc.
Thực tế là vậy nhưng với tình yêu nàng luôn mơ mộng.
Lâu lắm rồi, kể từ khi người bạn trai đầu tiên rũ bỏ những kỷ niệm đẹp từ thời học sinh, những ngày tháng bên nhau khi bước chân lên thành phố để chạy theo một bóng hồng khác, nàng chưa từng bước song hành cùng một người đàn ông nào đúng nghĩa cho hai từ "bạn trai". Mọi người chỉ nhìn thấy nàng đi với một người đàn ông duy nhất, đó là tài xế của nàng kể từ khi nàng mua xe hơi.
Nàng biết xung quanh mình có nhiều đàn ông theo đuổi, thậm chí trong số đó có vài kẻ sẵn sàng quỳ gối xuống vỉa hè bụi bẩn để tặng nàng một bông hồng. Có vẻ cũng lãng mạn đấy, nhưng nàng đã tự biến mình thành nữ hoàng giá băng. Trong mắt nàng bọn họ chỉ là những kẻ háo sắc.
Người ngoài chắc hẳn rất lạ với hiện trạng của nàng, thậm chí có kẻ còn nghi ngờ giới tính của nàng cũng nên. Bản thân nàng chẳng quan tâm thiên hạ nghĩ sao về chuyện yêu đương của nàng.
Nàng có bên mình một bóng hình của đàn ông, một cái bóng đúng với thực nghĩa của từ mặc dù hắn bằng xương bằng thịt và hiện hữu trên cuộc đời này.
Nàng trèo lên lan can cầu, khi chuẩn bị buông mình xuống dòng nước xiết thì một bàn tay nắm bờ vai nàng giữ lại. Nàng ngồi bệt xuống, tựa vào lan can cầu khóc nức nở mặc cho người đàn ông vừa lôi nàng vào đứng đó.
Hồi lâu nàng nói trong nước mắt:
- Tại sao anh không để cho em chết đi, có liên quan gì tới anh đâu.
Hắn chậm rãi trả lời:
+ Tự hủy hoại bản thân cũng là một tội lỗi, cháu có nghĩ tới công lao sinh thành và nuôi dưỡng cháu đến ngày hôm nay của Cha Mẹ cháu khi định nhẩy xuống đó chưa?
- Nhưng em sống làm gì khi bản thân ê chề nhục nhã, và mang lại nỗi đau cho gia đình.
Hắn không thèm nói thêm một lời nào, túm tay lôi nàng nhét vào chiếc taxi vừa lúc trước dừng lại rồi hắn từ đó lao ra giữ nàng lại.
Kêu tài xế chạy tới một quán phở bên kia cầu, hắn lôi nàng xềnh xệch khỏi xe và dặn lái xe chờ. Gọi cho nàng một cốc nước, một bát phở rồi bắt nàng ăn như một con rôbôt, hắn ngồi kế bên đốt thuốc.
Nàng không thể ăn được dù từ hôm qua đến giờ chưa ăn gì cả, mềnh mẩy rã rời và thực sự nàng không thể ăn được trong tình trạng này. Cả nàng và hắn cứ ngồi đó, hắn đốt thuốc liên tục cuối cùng hắn cũng phá vỡ bầu không khí đó bằng một câu hỏi:
+ Nhà cháu ở đâu? Có chuyện gì xẩy ra mà cháu quẫn đến mức phải quyên sinh?
Nàng không trả lời, hai hàng nước mắt cứ đua nhau chảy.
+ Cháu có thể không cần trả lời nhưng bình tĩnh uống cốc nước đi. Trên cuộc đời này chuyện gì cũng có thể tìm ra cách giải quyết. Con người ta tìm đến cái chết là chứng tỏ sự yếu hèn. Nếu như chết mà giải quyết được tất cả chú sẽ đưa cháu quay trở lại chỗ cũ, chú sẽ bỏ đi và cháu làm gì mặc cháu.
Nàng bê cốc nước uống vài ngụm, sau đó uống cạn luôn.
Hắn đưa nàng về xóm trọ.
Đêm hôm đó hắn ngồi đốt thuốc lá và nghe nàng kể chuyện người yêu lừa nàng uống thuốc để phá thai, cũng như anh ta bội bạc bỏ nàng để yêu người con gái khác vì bố cô ta là giám đốc một công ty xuất nhập khẩu, tương lai có thể lo được cho anh ta trụ lại ở thành phố. Rồi chuyện nàng đau ốm cả tuần nay, chuyện không có tiền để trả tiền nhà, chuyện không dám về quê vì nhà người yêu ở gần nhà, chuyện bố mẹ nàng sẽ nhục nhã thế nào khi biết được tình cảnh của nàng hiện tại.
Tảng sáng hắn móc túi để lại mấy trăm ngàn cùng chiếc điện thoại. Còn nàng thì nằm bẹp vì thực sự đã kiệt sức. Trước khi ra về hắn để lại một câu:
+ Đừng gục ngã vì những chuyện đó, hãy mạnh mẽ vượt qua. Cháu còn tương lai ở phía trước và quan trọng hơn cả là sống để cho thằng khốn nạn kia nó thấy cháu có thể sống tốt hơn cả nó khi chỉ có một mình.
Câu nói đó cho đến tận bây giờ vẫn luôn đồng hành với nàng dù đã 9 năm trôi qua.
Hai ngày sau hắn quay trở lại, thấy nàng sốt mê man hắn đưa nàng đến bệnh viện. Lúc nàng xuất viện hắn đưa cho nàng một chiếc điện thoại khác cùng một số tiền.
Số tiền đó bây giờ chẳng nhằm nhò gì so với tiền mà nàng có, hai phần ba số tiền ấy nàng cất kỹ trong két sắt ở nhà chứ không gửi vào ngân hàng như tiền của nàng. Còn chiếc điện thoại hắn đưa ngày đó chưa bao giờ nàng tắt nguồn, nó luôn ở trong chiếc túi xách của nàng.
Cũng chính lúc ra khỏi bệnh viện đó nàng mới có dịp quan sát người đàn ông mà nàng mang ơn. Số tuổi của hắn có lẽ gần gấp đôi tuổi nàng, ngoài vẻ mặt khá phong trần thì hắn chẳng có nét nào nổi trội. Cảm kích thôi chứ quả thật lúc đó nàng chẳng hề nghĩ gì tới tình cảm trai gái.
Ngay sau đó nàng trở lại giảng đường đại học, và cũng từ khi ấy hắn dần trở thành một chiếc bóng...đấy là lần thứ hai nàng gặp hắn và là lần cuối cho đến sáng nay hắn hẹn gặp nàng lúc 6h chiều qua tin nhắn.
9 năm là khoảng thời gian dài, nó quá đủ để cho một con người thay đổi cung bậc cảm xúc về một con người. Từ lúc nhận được tin nhắn mà hắn hẹn gặp chiều nay nàng không thể hoàn thành bất cứ công việc gì.
9 năm không gặp lại, nhưng thời gian đầu hắn liên tục nhắn tin, gọi điện nói chuyện và động viên nàng. Ngày nàng tốt nghiệp một bó hoa gửi đến tặng nàng nhưng không rõ của ai, buổi tối hắn gọi điện chúc mừng, nàng gạn hỏi về bó hoa nhưng hắn phủ nhận.
Ra trường nàng mất nửa năm vác hồ sơ đi xin việc mà chẳng nơi nào nhận. Một hôm hắn gọi điện và kêu nàng vác đơn tới công ty X xin việc. Người ta nhận nàng vào làm việc và trả lương hậu hĩnh dù chẳng đòi hỏi điều kiện gì.
Tháng đầu tiên lĩnh lương, người mà nàng nghĩ đến đầu tiên là hắn. Nhắn tin mời hắn đi ăn không thấy hồi đáp, nàng gọi điện thoại thì "thuê bao không liên lạc được". Buổi tối hôm đó nàng ngồi một mình trong căn gác trọ khóc ròng.
Nàng biết chính hắn giúp nàng vào công ty kia làm việc. Bằng chứng là khi nàng làm hỏng việc gì đó chú giám đốc công ty chỉ bảo cố gắng sửa chữa khuyết điểm, tuyệt nhiên không mắng nàng bao giờ. Thậm chí 4 năm sau khi nàng xin nghỉ việc để ra ngoài lập công ty riêng chú giám đốc không hề đắn đo mà đồng ý ngay, kèm theo lời hứa sẽ trợ giúp khi nàng cần.
Hắn trở thành "cái bóng" kể từ khi lẵng hoa chúc mừng nàng khai trương công ty được gửi đến. Trước đấy nàng còn có thể gọi được điện thoại cho hắn...nhưng kể từ khi nàng trở thành nữ giám đốc của công ty xuất nhập khẩu thì chỉ có hắn gọi điện thoại cho nàng khi hắn thấy cần thiết.
Mỗi khi nói chuyện qua điện thoại nàng thường xưng em và gọi hắn bằng anh, ngược lại hắn xưng chú và gọi nàng bằng cháu.
Nàng mặc kệ, một lần đột ngột nàng nói là nàng đã yêu hắn, những lời chúc mừng hay động viên của hắn dù chỉ gián tiếp nhưng với nàng vô cùng ấm áp và quan trọng...hắn tắt điện thoại giữa chừng.
Lần khác thậm chí nàng nói với hắn rằng nàng chấp nhận làm kẻ thứ ba mà không đòi hỏi chút danh phận nào...hắn lại buông máy.
Nàng biết hắn luôn theo sát và quan tâm lo lắng cho nàng tuy không lộ diện. Một lần có công ty kia cạnh tranh khách hàng với công ty của nàng, họ thuê xã hội đen đe dọa, tuy nhiên vài hôm sau chính họ rút lui và nhường lại khách hàng. Hắn đã nhờ vào mối quan hệ nào đấy ngấm ngầm giúp cho nàng trong mọi hoàn cảnh.
Nàng suy nghĩ cả ngày mà không thể lý giải tại sao chiều nay hắn hẹn gặp nàng. Một ý nghĩ vụt qua...nàng mỉm cười, nhìn đồng hồ cũng đã 5h chiều nàng đi thay đồ.
Nàng mặc chiếc áo dài màu trắng, màu áo mà có lần nàng nghe hắn bảo hắn rất thích.
Cho lái xe về nghỉ sớm, nàng tự ngồi vào sau vôlăng chiếc Lexsus 350 để đi đến điểm hẹn.
Giờ tan tầm đường phố thật đông, nàng ít khi di chuyển vào tầm này, xe cộ ở đâu mà lắm thế, chen nhau bò như rùa.
Nàng suốt ruột nhìn đồng hồ, nàng không muốn trễ hẹn trong muột buổi gặp như thế này.
Liên tục bấm còi xin đường nhưng nàng không thể nào chạy nhanh được. Một thanh niên còn vừa đâm vào đầu xe nàng ở ngã tư nhưng nàng mặc kệ, nàng cần đến điểm hẹn đúng giờ. Nàng sợ hắn đợi và sợ đến trễ hắn về mất.
Cuối cùng nàng cũng đến nơi dù muộn mất 10 phút, đảo mắt tìm quanh không thấy bóng dáng hắn đâu, chẳng lẽ hắn bỏ về thật. Nước mắt nàng đã chực trào ra, 9 năm sau nàng đã mạnh mẽ và cứng cỏi hơn cả trăm lần, vậy mà nàng luôn thấy mình nhỏ bé trước hắn.
Giật mình, một bàn tay đặt lên vai nàng từ phía sau...nàng sững sờ, là hắn. Cái đêm định mệnh của 9 năm trước lại ùa về, cũng bàn tay ấy túm nàng lôi lại. Lần này bàn tay nhẹ nhàng hơn, nàng cảm giác một luồng hơi ấm chạy dọc người khiến đôi chân không thể xê dịch.
Lần này hắn không lôi nàng nhét vào xe taxi mà cầm tay kéo nàng về phía chiếc bàn khuất sau chậu cây cảnh to đùng ở góc cuối sân quán.
+ Anh xin lỗi vì tắc đường nên đến muộn, em chờ lâu chưa?
Nàng có nghe nhầm không? Hắn xưng anh và gọi nàng bằng em. Bất chợt nàng nhận ra hắn đã già hơn trước nhiều, dù nét phong trần và đôi mắt sáng thì vẫn như lần đầu nàng gặp hắn.
+ Chắc em đang thắc mắc vì sao sau từng ấy năm, hôm nay anh lại hẹn em ra đây đúng không?
Nàng chưa kịp trả lời thì cô bé chạy bàn ghé lại hỏi cô chú dùng gì. Hắn gọi 2 ly cafe đen đá, lạ thật sao hắn còn biết cả nàng thích uống cafe đen nhỉ. Đã bao giờ hắn uống nước cùng nàng đâu?
Mặc kệ hắn giục và ly cafe nằm đó, nàng cứ ngồi nhìn hắn. Ở nhà nàng đã dự định khi gặp hắn thì hỏi thật nhiều, vậy mà bây giờ nàng chẳng biết mở lời như thế nào. Mãi nàng mới ấp úng thốt ra được một câu:
- Anh...cũng...yêu em...đúng không?
+ Đúng rồi, hắn nhìn thẳng vào mắt nàng và trả lời dứt khoát. Tuy nhiên giữa chúng ta có rất nhiều rào cản. Cái đêm anh gặp em chính là anh đi trông vợ đẻ ở viện về. Chưa khi nào anh ngừng dõi theo những bước em đi. Tình yêu không nhất thiết phải chiếm hữu, em được như ngày hôm nay anh rất vui. Em đã mạnh mẽ hơn cả những gì anh mong đợi, và anh tin là sau ngày hôm nay em đủ cứng cỏi để vượt qua. Anh hẹn em ra đây vì muốn em trả lại anh chiếc điện thoại khi xưa. Em hãy hướng về tương lai rộng mở phía trước, anh sẽ luôn ủng hộ em cho dù anh ở nơi đâu.
Nước mắt nàng trào ra, tay nắm chặt chiếc điện thoại như sợ hắn cướp mất:
- Em không trả lại đâu, em xin anh đấy, hãy để em giữ nó như một kỷ vật, hãy cho phép em thi thoảng gọi cho anh và nói chuyện. Em không hề mạnh mẽ như anh thấy bề ngoài đâu. Chính anh đã dạy em phải vượt qua mọi chuyện, xin anh đừng cướp đi của em nguồn động lực ấy.
Hắn quay mặt ra chỗ khác trong khi đưa cho nàng chiếc khăn giấy ướt. Nàng biết hắn vừa nuốt vào trong những giọt nước mắt. Hắn nắm chặt tay nàng hồi lâu, để mặc cho nàng khóc.
+ Anh phải về đây, điện thoại em có thể giữ nhưng đừng gọi cho anh, nếu có thể gọi hãy để anh tự gọi cho em. Hứa với anh hãy tìm cho mình một tình yêu đích thực, một người đàn ông có thể bảo bọc và cho em hạnh phúc thực sự.
Gỡ tay nàng ra hắn đi về phía quầy thanh toán, nàng không thể đứng dậy dù rất muốn kéo hắn lại. Trước khi khuất bóng sau cánh cổng quán hắn quay đầu lại nhìn nàng, và nàng nhìn thấy hạt nước trên khóe mắt chợt già nua hơn khi hắn bước vào đây gặp nàng.
Một tay nàng giữ chặt chiếc điện thoại, một tay nàng cầm chiếc khăn hắn đưa, nước mắt nàng nhạt nhòa trên má. Nàng biết hắn sẽ không bao giờ gặp nàng nữa, hắn sẽ mãi mãi là "chiếc bóng".
Nhưng hắn vừa cho nàng biết thêm một khái niệm về tình yêu!
PH. 27.7.2017.
Subscribe to:
Posts (Atom)
-
HẠNH PHÚC Tác giả Vũ Xuân Trường Nơi tôi sinh...quá bước là ra ngoài phố, nhưng vẫn gọi là làng, có xóm, có thôn (làng Hoàng Mai,...
-
Ấn tượng Hoàng Cầm Tác giả Nguyễn Trọng Tạo Ảnh nhà thơ Hoàng Cầm Không hiểu sao trong tâm thức thơ ca của tôi luôn ám ảnh bởi Hàn Mặ...
-
GIẢI THƯỞNG Vũ Xuân Trường Hôm vừa rồi, lướt mạng tình cờ đọc được tin : - Họa sĩ Trần TT đoạt giải thưởng trong một triển lãm tranh q...