Showing posts with label An Giang Bùi. Show all posts
Showing posts with label An Giang Bùi. Show all posts

Thursday, January 3, 2019

MƠ VỀ EM


MƠ VỀ EM
Thơ An Giang Bùi

Mơ về em
Góc nhỏ bình yên nơi phố cổ
Tiếng chuông chùa
vang vọng mỗi chiều thương
Mơ về em trong dạ vấn vương
Một nét buồn ngân dài trong chiều vắng

Mơ về em
Em nồng nàn như tia nắng
Lướt qua nhanh
Anh bỗng thấy sững sờ
Dụi mắt nhìn
Đây là thật hay mơ?
Vẫn nụ cười
Vẫn bước đi duyên dáng
Anh ngất ngây
Trong hoàng hôn chạng vạng.
Rồi chìm vào hơi thở của màn đêm.

Mơ về em
Khi thành phố lên đèn
Muốn gặp em
Cho dù trong khoảnh khắc
Phố về đêm
Hàng cây như trầm mặc
Ly cà fe
Làn khói nước mong manh
Anh bên em
Mùi hương toả vây quanh..

Mơ về em
Anh khắc ghi
Hình bóng em ngày ấy.
27/9/2014.

Wednesday, January 2, 2019

BUỒN CÙNG NGƯỜI



BUỒN CÙNG NGƯỜI

Thơ An Giang Bùi

Có những điều chỉ mới hôm qua
Hôm nay đã trở thành dĩ vãng
Có những điều theo ta cùng năm tháng
Cả đời này ta chẳng muốn quên đâu

Có những người làm ta thấy lòng đau
Nhưng có người mang cho ta hạnh phúc
Cứ mỗi lần nhìn vào ký ức
Những vui, buồn lại hiện trong ta.

Ngày lại ngày từng bước đi qua
Mưa đầu mùa bắt đầu ngấp nghé
Ai có về cho gửi lời thăm nhé
Đến một Người ta vẫn thầm yêu.

Cứ mỗi lần nhìn áng mây chiều
Lòng xao xuyến nhớ Người khôn xiết
Chim lạc bầy chân mây cách biệt
Tìm chốn nào tránh nỗi cô đơn.

Cơn mưa chiều bỗng thấy lạnh hơn
Khi người xưa vẫn còn xa lắm
Những hạt mưa làm mềm tia nắng
Rớt bên đường vắng bóng người qua.

Nghĩ về Người ta thấy xót xa
Sao cuộc sống vô tình đến thế
Sao thời gian cứ trôi lặng lẽ
Cho nỗi buồn lớn mãi Người ơi.
21/6/2014


Saturday, December 29, 2018

BUỒN




















BUỒN
An Giang Bùi


Xa rồi ánh mắt làn môi
Xa rồi giọng nói nụ cười ngày xưa
Chỉ còn gặp lại trong mơ
Chỉ còn thấp thoáng xa mờ trong sương
Không còn tiếng gọi thân thương
Không còn đứng đợi bên đường chiều hôm
Chiều nay sao thấy bồn chồn
Chiều nay chỉ thấy nỗi buồn xa xăm.
Hình trên net.

EM




















EM

Thơ An Giang Bùi 

Tôi mới gặp em có một lần
Sao về lòng cứ thấy bâng khuâng
Như thiếu cái gì mà không nhớ
Ám ảnh làm tôi mãi vật vờ.

Phảng phất quanh đây đúng em rồi
Môi hồng má thắm miệng cười tươi
Ngang vai tóc xoã mềm như lụa
Đứng cạnh vườn cây ngắm nắng trời.

Một thoáng như mơ giữa dòng đời
Vốn xưa bình lặng nhẹ nhàng trôi
Bỗng nay ập đến dòng thác lũ
Cuồn cuộn dâng trào mãi trong tôi.

Ơi người em gái mến thương ơi
Dừng chân anh ngắm một chút thôi
Ngày mai xa cách muôn trùng nhớ
Vẫn đậm trong anh một nụ cười.

Hình em gái Sao Hôm.

Tuesday, December 25, 2018

TẠM BIÊT

TẠM BIÊT
Thơ An Giang 
BùiXa nhau rồi em có buồn không?
Trong lòng anh thấy buồn lắm đấy,
Bởi chúng mình yêu nhau đến vậy,
Không đành lòng nhưng vẫn phải xa thôi.

Rồi ngày mai mỗi đứa một phương trời,
Cánh nhạn mỏng có nối liền không nhỉ?
Có còn không ngày bên nhau thủ thỉ,
Hay chỉ còn nhờ gió gửi mây.

Buồn làm sao duyên phận trớ trêu,
Đã trói rồi mà không buộc chặt.
Có phải lỗi ông Tơ, bà Nguyệt,
Hay chỉ là thử thách tình yêu?

Buồn làm sao khi thấy cánh bèo trôi,
Nhìn chiếc lá âm thầm bay theo gió,
Có gì đó làm nghẹn ngào tận cổ…
Có còn ngày tái ngộ không em?

Monday, December 24, 2018

HOÀI NIỆM 2


HOÀI NIỆM 2
Thơ An Giang Bùi

Mấy hôm rồi không nghe tiếng đàn đêm
Cửa sổ nhà bên không bóng hồng thấp thoáng
Sao thế nhỉ người bên kia đi vắng
Mà bên này ta lại thấy cô đơn.

Ta với nàng đâu phải người thân
Chưa một lần bên nhau tâm sự
Chưa một lần ướm lời hỏi thử
Đã bao giờ nàng nghĩ về ta.

Cứ chiều về đưa mắt nhìn qua
Ta thấy nàng vội ẩn sau màn gió
Chỉ vậy thôi mà lại mong lại nhớ
Rồi âm thầm mơ ước trong đêm.

Có một lần ta đứng nép lặng yên
Nàng không biết ánh mắt như tìm kiếm
Ta ngẩn ngơ trước nàng tiên hiển hiện
Chợt bàng hoàng như kẻ bị thôi miên…

Giờ nàng đi chỉ còn lại bóng đêm
Không tiếng đàn không bóng hồng thấp thoáng
Mỗi chiều hôm lòng ta thêm trống vắng

Đứng mơ màng nhìn sang đấy bâng khuâng.

Saturday, December 22, 2018

HẸN GIÁNG SINH SAU

HẸN GIÁNG SINH SAU
Tác giả An Giang Bùi

Giáng sinh về đêm Sài gòn se lạnh
Anh ngắm nhìn thấp thoáng áo choàng bay
Trong dòng người không thấy bóng em đâu
Em còn tận phương trời xa thăm thẳm.

Đêm về khuya phố chìm trong say đắm
Lòng chợt buồn nhớ đến một bàn tay
Trong đêm này ai người dắt em đây
Hay em cũng chỉ một mình mong ngóng.

Tuy đã hẹn nhưng anh chưa kịp đến
Nên giờ này vẫn mỗi đứa một nơi
Ngọn đèn đường hắt tia sáng chơi vơi
Anh thẫn thờ theo dòng người trôi mãi.

Chuông Giáo đường từ xa vọng lại
Tiếng chuông ngân xao động tận đáy lòng
Không biết em nơi ấy lạnh không?
Gió đổ về có làm tung mái tóc?

Giáng sinh này mình chưa được gặp
Cầu phước lành được gặp năm sau
Hẹn đến ngày tay nắm tay nhau
Cùng bước vào Giáo đường Tráng lệ.

Friday, December 14, 2018

CÓ MỘT THỜI


CÓ MỘT THỜI
Thơ An Giang Bùi

Có một thời ta chẳng thể nào quên
Có một thời đã in sâu vào nỗi nhớ
Có một thời hãy còn đang dang dở
Có một thời ta giữ đến hôm nay.

Có một thời hạnh phúc đến ngất ngây
Nhìn mây trắng tưởng mình đang bay lượn
Nhìn sóng biển thấy lòng mình cuồn cuộn
Nghe gió về tưởng khúc hát chiều say.

Ta nhớ hoài ngày ấy mến thương ơi
Khi đêm về ta nhớ trong khắc khoải
Hình bóng người in trong ta đậm mãi
Mái tóc thề còn buông xoã ngang vai.

Đến bây giờ nỗi nhớ chẳng nguôi ngoai
Rồi từng đêm vẫn về trong giấc mộng
Ánh mắt cười trong chiều thu gió lộng
Dẫn hồn ta đến xứ sở ngọt ngào.

CÓ MỘT THỜI VẪN NHỚ ĐẾN NÔN NAO