HẸN HÒ….
Thơ, ảnh: Hoàng Như Phượng
Thơ, ảnh: Hoàng Như Phượng
Hẹn hò thế sao không về thăm phố
Hoa đã phai nắng đã úa theo mùaMưa đã khóc cạn khô dòng lệ cháy
Lá đã vàng se sắt gió thu rơi.
Ta đang sống trong cuộc đời rất rộng
Yêu thương trao đâu chỉ một, hai ngày
Có bao giờ nhủ lòng người tự hỏi
Tìm được gì?… tình vừa đến vội đi.
Yêu thương trao đâu chỉ một, hai ngày
Có bao giờ nhủ lòng người tự hỏi
Tìm được gì?… tình vừa đến vội đi.
Hẹn hò thế nhưng vẫn còn xa tít
Cuối chân mây đâu biết để mà tìm
Môi không đỏ, son nhạt mầu nắng gió
Tóc giận hờn bỏ vai nhỏ đơn côi…
Cuối chân mây đâu biết để mà tìm
Môi không đỏ, son nhạt mầu nắng gió
Tóc giận hờn bỏ vai nhỏ đơn côi…
Hẹn hò thế nhưng làm sao biết được
Hà Nội xa… đâu dễ để tìm về
Phố quá đông nhưng lòng sao vắng lặng
Bỏ phố rồi…còn gọi nhớ thương sao???...
HNP – 2018
Hà Nội xa… đâu dễ để tìm về
Phố quá đông nhưng lòng sao vắng lặng
Bỏ phố rồi…còn gọi nhớ thương sao???...
HNP – 2018
Hò hẹn mãi anh mới về thăm phố
Mà tháng giêng đã sắp cạn xuân rồi
Mưa giận dỗi rủ nhau về sau núi
Giọt nắng vàng mỏng mảnh cuối trời rơi
Em không trách dù lòng buồn một chút
Mảnh trăng non đợi giữa tháng sẽ tròn
Tình đã đến tình ở đây mãi mãi
Nhặt nhạnh gì những xao xác bâng khuâng
Mùa lá đỏ phố vờ như không biết
Cứ thản nhiên thả thương nhớ cho người
Anh bỏ phố rồi đi xa biền biệt
Hơn một lần em gọi nhớ thương ơi
Hò hẹn mãi anh cũng về bên phố
Tóc en dái vai gầy guộc buồn hơn
Môi son đỏ không đủ che nỗi nhớ
Phố chiều nay quên hết cả giận hờn