Friday, December 28, 2018

EM GHÉT ANH




EM GHÉT ANH.
Thơ Cảnh Hưng.

Em ghét anh
Bởi đủ mọi lý do
Ghét đôi mắt có cái nhìn luôn làm em quay quắt
Ôi cái nhìn mê hoặc
Soi thấu vào sâu thẳm nỗi lòng em
Khiến đêm về
Giấc ngủ chẳng bình yên
Em lại cứ chập chờn cơn mộng mị

Em ghét anh
Ghét mái tóc cắt cua  nhìn sao ngầu thế
Ghét vầng trán suy tư luôn đoán ra những gì em nghĩ
Nhưng vẫn…vờ vịt ngỡ như không
Ghét cái cười nửa miệng rất…mông lung...
Trên đôi môi…khô khát

Em ghét anh
Bởi mỗi lần anh nói
Em lại thấy nhói đau ở phía trái tim mình
Khi nhận ra ánh mắt anh nhìn
Nào chỉ hướng vê em
Và biết rằng nào phải chỉ riêng em
Phiêu diêu cùng ai đó
Để hồn chìm lắng trong khúc hát
dịu êm

Em ghét anh
Ghét buổi sáng “mình ên”
Ghét thậm tệ không gian chiều phẳng lặng
Ghét cả đêm mưa
Ghét luôn ngày nắng
Ghét thời gian trôi chậm
Và cả con đường vắng bóng anh qua
Khiến riêng em đau đáu nỗi mong chờ

Em ghét anh
Vì anh biết…làm thơ
Sao lắm thế những bóng hồng trong đó
Sao nhiều thế những bồi hồi, trăn trở
Nỗi trăn trở nào là vì em?
Chút bồi hồi nào dành cho em?
Ôi, em không biết nữa!
Em ghét anh: sao bắt em phải nhớ
Rằng trong thơ đâu chỉ có mỗi mình em

Em ghét anh
Vì anh cứ làm thinh
Chẳng thấy kể những gì em muốn ...kể
Cái “hộp đen” kia sao mà im ỉm thế
Trong ấy có gì mà anh không thể...
Dẫu hờn trách đến đâu
Anh vẫn lặng như tờ

Vâng
Em ghét  anh bởi đủ mọi lý do
Bộc bạch hết những nỗi niềm rất thật
Chỉ giữ lại cho riêng mình
Duy một điều...bí mật:
Khi góp hết những gì của anh khiến em ghét nhất
Em chợt hiểu rằng
Em đã trót...yêu anh!

NCH 27/12/2018.

No comments:

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã nhận xét