TRĂNG NÓI 2
Thơ: Hoàng Minh Tuấn
Nghe đây ...
Biển chỉ là một phần ta chiếu rọi,
Trái đất này biết bao kẻ cần ta,
Sao lại nói ta là kẻ bơ vơ,
Và hoang hoải trong đợi chờ thương nhớ?!
Ta vẫn biết Ngươi khát khao chờ đợi,
Những yêu thương vời vợi nhớ mong,
Mong người về để bày tỏ tấm lòng,
Nhưng chưa thấy nên tâm tư buồn chán!
Hãy nghe ta, ngươi đừng nên vội nản,
Hãy cố chờ, cứ đợi nhé, nghe ta,
Rồi nỗi buồn vô cớ cũng đi qua,
Người ấy sẽ quay về như mộng tưởng!
Biển tình yêu dẫu nhiều khi nổi sóng,
Hết giận hờn sẽ trở lại nồng say,
Trăng ở đây để chứng kiến chuyện này,
Khúc đoàn viên thắm duyên rồi sẽ tới!
Hà nội, 12/7/2018
HỎI TRĂNG
Thơ: Nguyễn Nguyệt Anh
Trăng ơi..!
Sao cứ mãi một mình trên biển cả
Có thấy buồn hay trong dạ bơ vơ ..?
Nhớ thương ai mà mãi đứng đợi chờ
Đêm hoang hoải bơ phờ vì thức trắng
Còn ta thì luôn ước ao thầm lặng
Mong người về xoa bớt đắng vành môi
Để thuyền tình không đậu bến sông côi
Để đêm ta không ngồi buồn than thở
Trăng ơi trăng...! Đời có phải là nợ ?
Nên bây giờ ta nhớ họ ngẩn ngơ
Mỗi khi buồn ta lại dỗi vu vơ
Vì thương quá , người bờ bên xa lắc
Trăng có nghe sóng biển tình khoan nhặt
Khi ồn ào lúc phẳng lặng du dương
Ngọt ái ân say lịm giấc miên trường
Ta yêu mãi người thương đời viễn xứ
MC :12/7/2018
No comments:
Post a Comment
Cảm ơn bạn đã nhận xét