Xem thêm: chùm lục bát tháng tư _ Hoàng Chẩm
TẢN MẠN THÁNG BA
... ngày... tháng... năm
Bước chân xa về phố, từng con dốc chập chùng hiện ra trước mắt. Xe đi qua mấy con đường nhỏ quanh co uốn mình trong màn đêm yên bình của thành phố mù sương. Một tiếng chuông nhà thờ vọng ngân như truyền thêm sự bình an trong lòng.
Thụy đã không lỗi hẹn!
Một trở về, một bước chân quen như trăm năm về muộn. chút tìm nhau chút mong nhau hình bóng như lời hứa đã lâu. Hơn nghìn cây số đường xa, một nghĩa tình chưa mong manh theo ngày tháng... và phía cuối con dốc nơi chốn để về đã hiện ra.
Xe dừng bánh. cảm ơn những vòng quay...
Hắn dại người ra...bàng hoàng hơn khi phải ngắm nhìn Huyền như pho tượng bất động giữa trời đêm. Hơi sương lạnh,tay kéo chiếc áo khoác phủ lên bờ vai gầy. Nàng đang chờ đợi một bước chân ghé về và khẽ mỉm cười. Bên ngoài có tiếng chim ngủ đêm thì thầm, hình như một chiếc lá nhẹ rơi... Một bước chân trên lối nhỏ vào nhà không gây tiếng động, lần về đầu tiên mà ngỡ như quen đi lại bao lần. Một ngôi nhà nhỏ giữa khu vườn đầy hoa mang nhiều sự thú vị.
Một chút ơn cho đời đã đưa hắn trở về, về trong niềm ân sũng đã dành dụm tự bao giờ. Bất chợt Huyền lặng nhìn vào mắt hắn, đôi mắt với cái nhìn sâu hun hút như một tận cùng của niềm hân hoan. Không gian ngôi nhà như thu nhỏ trong ánh mắt. Hắn tưởng tượng đâu đó hiện ra khu vườn có nhiều hương sắc đủ màu để tạo ra sự lung linh,lấp lánh.
Đêm xuống sâu...bên tách trà ấm áp, những con mắt nhìn nhau như tỏa ra những tia nắng từ hình hài có chút tàn phai trên tóc. Đêm chưa tan....Vẫn yên lặng như một trầm tích ngủ yên trong lòng đất hắn ta như bị khai quật bị phá vỡ.... Cái nguội lạnh không còn,một bật tung tưởng chừng như tan loãng vào da thịt.....
Thụy đã không lỗi hẹn!
Một trở về, một bước chân quen như trăm năm về muộn. chút tìm nhau chút mong nhau hình bóng như lời hứa đã lâu. Hơn nghìn cây số đường xa, một nghĩa tình chưa mong manh theo ngày tháng... và phía cuối con dốc nơi chốn để về đã hiện ra.
Xe dừng bánh. cảm ơn những vòng quay...
Hắn dại người ra...bàng hoàng hơn khi phải ngắm nhìn Huyền như pho tượng bất động giữa trời đêm. Hơi sương lạnh,tay kéo chiếc áo khoác phủ lên bờ vai gầy. Nàng đang chờ đợi một bước chân ghé về và khẽ mỉm cười. Bên ngoài có tiếng chim ngủ đêm thì thầm, hình như một chiếc lá nhẹ rơi... Một bước chân trên lối nhỏ vào nhà không gây tiếng động, lần về đầu tiên mà ngỡ như quen đi lại bao lần. Một ngôi nhà nhỏ giữa khu vườn đầy hoa mang nhiều sự thú vị.
Một chút ơn cho đời đã đưa hắn trở về, về trong niềm ân sũng đã dành dụm tự bao giờ. Bất chợt Huyền lặng nhìn vào mắt hắn, đôi mắt với cái nhìn sâu hun hút như một tận cùng của niềm hân hoan. Không gian ngôi nhà như thu nhỏ trong ánh mắt. Hắn tưởng tượng đâu đó hiện ra khu vườn có nhiều hương sắc đủ màu để tạo ra sự lung linh,lấp lánh.
Đêm xuống sâu...bên tách trà ấm áp, những con mắt nhìn nhau như tỏa ra những tia nắng từ hình hài có chút tàn phai trên tóc. Đêm chưa tan....Vẫn yên lặng như một trầm tích ngủ yên trong lòng đất hắn ta như bị khai quật bị phá vỡ.... Cái nguội lạnh không còn,một bật tung tưởng chừng như tan loãng vào da thịt.....
Vùng đất đang hồi sinh,vạn vật đang độ sinh sôi... ngắm một bông hoa màu trắng tinh khiết như vẻ nguyên sơ xưa cũ, bỗng dưng lòng hắn chợt nhận ra chút động vọng rưng rưng miền ký ức đã gói ghém từ lâu. Gió ngàn từ bên lũng sâu thổi phồng mảnh áo trên ngực. Nàng rùng mình một chút và nghe lành lạnh. Kéo vội vàng manh áo nàng mím môi cười....đôi mắt dõi nhìn về phía xa có một bông hoa Quỳ vàng nở muộn.
Mùa đông có một loài hoa làm nên màu nắng....
Hoàng Chẩm 18-03-2019
No comments:
Post a Comment
Cảm ơn bạn đã nhận xét