Thursday, December 20, 2018

NOEL XƯA & NAY














NHỚ NOEL XƯA & NAY
Thơ: Hoàng Minh Tuấn
Ảnh: Internet

Noel xưa ...
anh hỏi em còn nhớ,
Hai chúng mình lúc đang giữa mùa thi,
Trên đất bạn, đông lạnh giá tái tê,
Tuyết cứ rơi, kín lối về ... bến đợi!

Anh chờ em ...
cứ chờ hoài, chờ mãi,
Tàu vào bến ... chưa thấy ... lại chờ thêm,
Rồi cuối cùng một hình bóng thân quen,
Đang hoảng hốt kiếm tìm anh khi đó...!

Gặp được anh,
em nói trong hơi thở:
Em xong rồi anh nhé ... đã thi xong,
Xin lỗi anh đợi có nhiều lắm không?
Anh biết đấy vì bến đông người quá...!

Tay đan tay
ta bước đi vội vã,
Đêm Noel bạn hữu vẫn đang chờ...
Jingle Bells ta cùng hát say sưa,
Để bây giờ Giáng Sinh về anh nhớ!

Bao năm rồi ... 
mùa Noel năm đó...
Tưởng đã quên nào nghĩ sẽ thế này:
Một quãng đời chìm đắm những mê say,
Bỗng ùa về đong đầy bao cảm xúc...!

Bao ký ức
trào dâng trong lồng ngực,
Noel xưa ... thổn thức ... đến nao lòng,
Điệu van-xơ ta nhảy giữa đám đông,
Ly rượu đầy cứ hễ nâng là cạn...!

Noel xưa
cuộc tình xưa lãng mạn,
Đã vụt qua không hẹn sẽ tìm về,
Noel này còn đó kỷ niệm xưa,
Chỉ khác là mùa thi không về nữa...!

Và mùa đông
tuyết không rơi trên phố,
Sao trong lòng cứ nhớ lại ngày xưa,
Noel này em đang ở đâu giờ?
Cầu chúc em Giáng Sinh an lành nhé!

Hà nội, 20/12/2018

Wednesday, December 19, 2018

ĐÊM


ĐÊM

Thơ Hồng Giang









Chắc giờ này em chẳng nhớ đến tôi
Vầng trăng khuya nổi trôi vào trăn trở
Trăng đầu tháng ai nỡ làm rạn vỡ
Nửa mong manh nhớ một nửa đợi chờ

Chắc giờ này em chìm đắm trong mơ
Còn nơi đây tôi thẫn thờ cô lẻ
Gió sắt se lay hàng cây nhè nhẹ
Bến cô phòng lặng lẽ bóng đơn côi

Chắc giờ này em chẳng nhớ đến tôi
Viên đá nhỏ lặng ngồi bên biển vắng
Sóng nhẹ xô dỗi hờn bờ cát trắng
Đêm lạc loài giọt lệ đắng vành môi

Có phải rằng em đã thật quên tôi
Quên chiều ấy bên ai ngồi tâm sự
Mối tình si bao tháng ngày gìn giữ
Đã qua rồi còn lại chữ chia ly

Em âm thầm lặng lẽ bước chân đi
Còn lại đây...
                     Những gì....
                                    Là hoài niệm!
20 /12/2018

Song tấu: TRĂNG (Tuan Hoang Minh - Moon Anh)




TRĂNG NÓI 2
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Nghe đây ...
Biển chỉ là một phần ta chiếu rọi,
Trái đất này biết bao kẻ cần ta,
Sao lại nói ta là kẻ bơ vơ,
Và hoang hoải trong đợi chờ thương nhớ?!

Ta vẫn biết Ngươi khát khao chờ đợi,
Những yêu thương vời vợi nhớ mong,
Mong người về để bày tỏ tấm lòng,
Nhưng chưa thấy nên tâm tư buồn chán!

Hãy nghe ta, ngươi đừng nên vội nản,
Hãy cố chờ, cứ đợi nhé, nghe ta,
Rồi nỗi buồn vô cớ cũng đi qua,
Người ấy sẽ quay về như mộng tưởng!

Biển tình yêu dẫu nhiều khi nổi sóng,
Hết giận hờn sẽ trở lại nồng say,
Trăng ở đây để chứng kiến chuyện này,
Khúc đoàn viên thắm duyên rồi sẽ tới!

Hà nội, 12/7/2018

HỎI TRĂNG 
Thơ: Nguyễn Nguyệt Anh

Trăng ơi..!
Sao cứ mãi một mình trên biển cả
Có thấy buồn hay trong dạ bơ vơ ..?
Nhớ thương ai mà mãi đứng đợi chờ
Đêm hoang hoải bơ phờ vì thức trắng

Còn ta thì luôn ước ao thầm lặng
Mong người về xoa bớt đắng vành môi
Để thuyền tình không đậu bến sông côi
Để đêm ta không ngồi buồn than thở

Trăng ơi trăng...! Đời có phải là nợ ?
Nên bây giờ ta nhớ họ ngẩn ngơ
Mỗi khi buồn ta lại dỗi vu vơ
Vì thương quá , người bờ bên xa lắc

Trăng có nghe sóng biển tình khoan nhặt
Khi ồn ào lúc phẳng lặng du dương
Ngọt ái ân say lịm giấc miên trường
Ta yêu mãi người thương đời viễn xứ

MC :12/7/2018


Song tấu: HẸN HÒ….



HẸN HÒ….
Thơ, ảnh: Hoàng Như Phượng
Hẹn hò thế sao không về thăm phố
Hoa đã phai nắng đã úa theo mùa
Mưa đã khóc cạn khô dòng lệ cháy
Lá đã vàng se sắt gió thu rơi.

Ta đang sống trong cuộc đời rất rộng
Yêu thương trao đâu chỉ một, hai ngày
Có bao giờ nhủ lòng người tự hỏi
Tìm được gì?… tình vừa đến vội đi.
Hẹn hò thế nhưng vẫn còn xa tít
Cuối chân mây đâu biết để mà tìm
Môi không đỏ, son nhạt mầu nắng gió
Tóc giận hờn bỏ vai nhỏ đơn côi…
Hẹn hò thế nhưng làm sao biết được
Hà Nội xa… đâu dễ để tìm về
Phố quá đông nhưng lòng sao vắng lặng
Bỏ phố rồi…còn gọi nhớ thương sao???...
HNP – 2018

Bài họa của Hoàng Hôn

Hò hẹn mãi anh mới về thăm phố Mà tháng giêng đã sắp cạn xuân rồi Mưa giận dỗi rủ nhau về sau núi Giọt nắng vàng mỏng mảnh cuối trời rơi Em không trách dù lòng buồn một chút Mảnh trăng non đợi giữa tháng sẽ tròn Tình đã đến tình ở đây mãi mãi Nhặt nhạnh gì những xao xác bâng khuâng Mùa lá đỏ phố vờ như không biết Cứ thản nhiên thả thương nhớ cho người Anh bỏ phố rồi đi xa biền biệt Hơn một lần em gọi nhớ thương ơi Hò hẹn mãi anh cũng về bên phố Tóc en dái vai gầy guộc buồn hơn Môi son đỏ không đủ che nỗi nhớ Phố chiều nay quên hết cả giận hờn

CÂU CHUYỆN NGƯỜI XA PHỐ

CÂU CHUYỆN NGƯỜI XA PHỐ
Tác giả: Dũng Bụi Trần

Sương giăng mắc
mặt Hồ Gươm nhòa nhạt
Bóng mây u uẩn vai gầy
Cầu Thê Húc đang úa màu
đợi nắng
Giao mùa xuôi ngược trả vay.

Hờ hững phố

không chờ khao khát nữa
Mặc đời ngơ ngẩn chốn xưa
Dưới Tháp Bút
trên đỉnh lầu Đắc Nguyệt
Lá rơi
thiêm thiếp sân chùa.

Hà Thành cũ

gió hoàng hôn xào xạc
Hoàng lan
hoa sữa thơm nồng
Len lỏi tận vào giấc mơ hạnh phúc
Giật mình
nghiêng ngả hư không.
Đông khác quá!
Vui buồn quen hóa lạ
Nhớ quên Xuân lạc về đâu
Hạ trăn trở đành nổi trôi bến đậu
Chỉ Thu cố chấp
nguyện cầu.
Đêm Hà Nội
nhặt chút tình vương vãi
Của ai bỏ lại ven đường
Kẻ thừa thãi chẳng hay người thiếu đủ
Nửa đời
chưa chạm yêu thương.
DBT

Tuesday, December 18, 2018

TẢN MẠN ĐÔNG














TẢN MẠN ĐÔNG
Phan Thu Hà

Đường bỗng hôm nay sương nhiều quá
Lộc vừng nhà ai đỏ giữa đông
Đi giữa phố quen mà chợt lạ
Điều gì như nỗi nhớ mênh mông

Có phải ta về ngày tháng cũ
Hẹn hò mùa vọng với người xưa
Giáo đường chưa gióng hồi chuông nguyện
Đã ướt lòng nhau bởi lối mưa

Bỗng dưng nghe hồn buồn quá đỗi
Rưng rưng giọt lạnh gió đang mùa
Mịt mờ sương khói ngày quá vãng
Rơi xuống đời chiếc lá già nua

Mà thôi...rồi chắc xuân sẽ tới
Ngày mai đông tạnh nắng hồng lên
Cùng ta ca khúc xuân diệu vợi
Và những niềm vui sẽ gọi tên.


Monday, December 17, 2018

CÒN NHỚ MỘT MÙA ĐÔNG













CÒN NHỚ MỘT MÙA ĐÔNG
thơ Hoàng chẩm

Mấy mùa đông qua
như còn vương tóc gió
Khép lại cơn mơ
một thoáng mắt tìm nhau
Dừng chân đếm bước nghìn trùng
vỗ về sau trước
Xin qua đời người giữ tận cùng lời hẹn cỏ lau.

Một lời cuối
cho buổi về bên phố cũ
Có ai hoài mong mùa xưa
nhớ giọt đông phai
Ta biết giữa tháng ngày
Ai mỏi mòn mềm lòng bao khúc nhớ
Có phải một đêm đông
em về xuôi dòng chảy thiên thai.

Cây sầu đông lặng thầm
trĩu nỗi buồn trong gió bấc
Cơn lạnh vây lòng em
buốt thấm cuộc tình đau
Mùa để nhớ em trở mình khuya ......
quạnh hiu giường chiếu
Xót xa cay -đắng đót
em đưa tay nắm bắt cõi lòng nhau.

Mùa đông quảng trị