Thursday, December 27, 2018

XAY THÓC












XAY THÓC
Thơ: Ngô Văn Hạnh
Ảnh: Internet

Một vòng quay một vòng quay
Lùi lùi tiến tiến đôi tay mỏi nhừ
Nhớ về ký ức tuổi thơ
Thơm thơm hạt gạo ngày xưa nhọc nhằn!

Tuổi thơ ai đã một lần
Có xay mới hiểu người dân quê mình
Cần cù như cối chạy quanh
Trắng trong như gạo, ngọt lành như cơm!

Nay thì gạo vẫn trắng thơm
Cối xay ngày đó chẳng còn quay quay
Chiếc nào số đỏ vận may
Thì đang đứng ở đâu đây bảo tàng!
                                                 2018

TẾT MẬU THÂN BI TRÁNG







TẾT MẬU THÂN BI TRÁNG
Thơ: Ngô Văn Hạnh
Ảnh: Internet

Nhớ ba mươi Tết Mậu Thân năm ấy
Trời vẫn trong xanh không một gợn mây
Rõ cả đội hình những pháo đài bay
Bom tọa độ bổ vồng ngô trên núi
Cây chết khô lại cháy bùng dữ dội
Đồng đội tôi hướng đó vẫn chưa về.

Anh Bách kia rồi thấp thoáng phía đồi thưa
Miệng vẫn cười tươi sau đêm trinh sát
Đơn vị bình an không có gì đặc biệt
Nhiệm vụ mới đây, Hạnh, Thuật hãy sẵn sàng
Cùng quản lý Khâm nhận gạo nhận hàng,
Hẹn kho V2 trong buổi chiều có mặt. 

Nơi tiền tuyến tải hàng cũng như ra trận
Chẳng có nơi nào im ắng tiếng đạn bom
Nhiều chiến binh ngã xuỗng lúc gùi hàng
Không kịp đón một ngày mai năm mới
Quân phục chúng tôi nhuộm màu đỏ ối
Màu cờ tươi đồng đội gửi ngày mai.

Tìm đâu ánh sáng trong đêm ba mươi
Ngoài ánh chớp và ầm ầm bom tọa độ
Tiếng đất đá đổ rào rào trên nóc hầm đang trú
Đánh thức chúng tôi đúng lúc giao thừa
Vang vọng đâu đây lời chúc tết-Bác Hồ. 
Chia nhau nhân đan ngậm thay kẹo tết.

Mặc « pháo giao thừa» cứ trên không gầm rít
Lính chiến chúng tôi vẫn tiếp tục ngủ ngon
Sáng bừng tỉnh chẳng kịp nấu cơm ăn
Sang hầm bạn sẻ chia nồi cơm trắng
Nhưng chao ôi sao nồi cơm lại đắng?
Có gì lạ đâu gạo lẫn bộc phá rời.

Tất cả chúng tôi nửa khóc nửa cười
Còn đùa tếu: quân y cho ký ninh vào gạo
Có cậu đã cho thêm nước sôi thành cháo
Húp đại vài lưng đỡ đói « diệt sán giun ».
Sáng hẳn rồi vẫn không dứt tiếng bom
Ngay lúc ấy nhận được tin sấm sét:

Anh Bách đã hy sinh đúng ba mươi tết
Cùng Y tá Đo khi lấy nước nấu cơm chiều
Pháo thủ Cảnh đang cải thiện canh rau
Gần đến bữa phải ra đi tức tưởi.
Bởi pháo tọa độ phía Cồn Tiên bắn tới.
Các anh người đầu tiên đi nghĩa địa Trung đoàn.

Bom đạn vẫn gầm gào, đất cày xới ngổn ngang
Muốn vùi lấp cả những người khiêng cáng.
Đội quân vẫn hối hả trong đêm đông chạng vạng
Chẳng sợ bom rơi, chỉ sợ lạc đồn thù
Nghĩa địa ở đâu trong đêm tối mịt mù
Tất cả lặng yên bên các anh chờ trời sáng rõ.

Năm mới ngày đầu đã phải đi làm mộ
Chỉ mong sao các anh được yên hàn
Mà cũng khó trong thời buổi chiến tranh
Khi tấc đất chịu trăm nghìn vết đạn
Các anh ở đây với cây rừng bầu bạn
Chúng tôi lại đi về phía chiến trường.

Năm chục năm rồi, trải bao chặng đau thương
Các anh còn đó hay đã về Nghĩa trang Đường 9  
Nghĩa trang Trường Sơn cũng là nơi điểm hẹn
Để lính 64 mình đoàn tụ bên nhau.
Nghĩa địa ngày xưa, nay rợp bóng cao su
Nếu còn đó, ai đắp cho các anh phần mộ?

Chẳng nơi nào xa khi các anh đi mây về gió
Dù ở nơi đâu với lính cũng là nhà
Tết qua rồi lại sắp đến Tháng Ba
Tháng nhập ngũ dịp chúng mình tụ hội
Cách biệt âm dương dẫu vắng lời thăm hỏi
Tất cả chúng tôi luôn nhớ tới các anh!

                            Ký ức Tết Mậu Thân 1968

THU SANG











THU SANG
Thơ: Ngô Văn Hạnh
Ảnh: Internet

Trời đã se se lạnh
Nghe tí tách mưa rơi
Thơm thơm mùi ổi chín
Hình như thu đến rồi!
Chợ đã xanh màu cốm
Lá sen cũng ngả màu
Ra đường thêm áo khoác
Chim đang bay về đâu?
Lá vàng chưa muốn rụng
Còn đợi gió heo may
Ghế bên hồ trống vắng
Như đang chờ ai đây?

                                9/2018

LẨY KIỀU: TƯƠNG TƯ

LẨY KIỀU: TƯƠNG TƯ
Tác giả: Vũ Thủy
Chàng Kim từ lại thư song
Vàng gieo ngấn nước trăng lồng bóng sân
Nỗi lòng luống những bàn hoàn
Giọt sương gieo nặng cành xuân la đà
Đã gần chi có điều xa
Biết đâu rồi nữa chẳng là chiêm bao
Tuần trăng khuyết đĩa dầu hao
Chưa xong điều nghĩ đã dào mạch Tương
Buồng văn hơi giá như đồng
Cuối tường dường có nẻo thông mới rào
Trông theo nào thấy đâu nào
Mặt tơ tưởng mặt lòng ngao ngán lòng
Tuyệt mù nào thấy bóng hồng
Trúc se ngọn thỏ, tơ chùng phím loan
Hải đường ngả ngọn đông lân
Hương gây mùi nhớ trà khan giọng tình
Cho hay là giống hữu tình
Làm chi đem thói khuynh thành trêu ngươi
Lòng thơ lai láng bồi hồi
Nhớ nơi kỳ ngộ vội rời chân đi
Người đâu gặp gỡ làm chi
Nước ngâm trong vắt thấy gì nữa đâu
Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu
Vi lô hiu hắt như màu khẩy trêu !
Vũ Thủy

HƯƠNG CỐM










HƯƠNG CỐM
Thơ: Ngô Văn Hạnh
Ảnh: Internet

Hoa vàng nếp cái nhà ai
Thơm thơm hương cốm để tôi ngỡ ngàng
Nhịp chày rơi giữa mùa trăng
Cốm còn, người có còn chăng hỡi người?

Hạt cốm non lá sen tươi
Vàng rơm thắt chặt những lời yêu thương 
Bước chân qua mấy nẻo đường
Vẫn còn ngây ngất cốm hương quên về ?

                                                                            9/2018

NHỚ HUẾ!



NHỚ HUẾ!
(Song Thất Lục Bát)

Ta phiêu bạt nên rời xa Huế
Chốn kinh thành diễm lệ hồn xưa
Thời gian như bóng thoi đưa
Bao năm lỗi hẹn nên chưa lần về
Ta nhớ Tím hẹn thề chung thủy
Tóc buông dài để lụy hồn ai
Tinh khôi gót ngọc trang đài
Nghiêng vành nón lá, dáng ai mỹ miều
Nhớ Đại Nội một chiều nhạt nắng
Vọng Cảnh đồi sầu lắng hàng thông
Tràng Tiền mấy nhịp cầu cong
Sông Hương xanh thẳm cho lòng ngẩn ngơ
Đồng Khánh đó còn mơ áo trắng
Tan trường về vương vấn hương say
Ước gì được nắm bàn tay
Răng chi nhớ rứa, hồn đây thẫn thờ
Nhớ Bãng Lãng đợi chờ năm ấy
Hà Khê về biết mấy tin yêu
Ôi răng nhớ thật là nhiều
Nhớ thôn Vỹ Dạ sớm chiều ai mơ
Ta nhớ đến ngẩn ngơ xao xuyến
Nam Ai buồn lưu luyến tình chung
Hẹn ngày mộng ước tương phùng
Cho Ni với Nớ thỏa cùng giấc mơ...!

Sáng nay trời không sương sao con đường lại trở nên mù mờ ấy nhỉ? Có lẽ tại ta bồi hồi nhớ lại con đường của tuổi thơ ấp ủ đầy những giấc mơ thẳng tắp? Năm tháng qua rồi có còn nguyên vẹn nữa không? Hay đã nhăn nhàu bởi vết gấp thời gian? Một màu áo tím ai vừa mới lướt ngang gợi Ta nhớ đến một trời thương Huế! Huế mùa này nhớ thương hay mộng mị? Cố đô sầu hay lòng ta mãi ai bi! Tự dối lòng mình hay đã quên đi màu áo tím một thời thương nhớ, để rồi lớ ngớ! Cứ hoài niệm làm gì cho ký ức ngổn ngang, để nỗi nhớ lang thang và hồn bỏ đi hoang như một kẻ dại khờ vậy nhỉ? Ừ ! Mà cũng có thể là mình khờ thật, bởi trái tim đã quá là chật vật, bởi hồn này mãi còn lây lất.Thôi kệ! Gói cất hết vào thơ, gửi đến Huế mộng mơ, gửi đến một bến bờ xa vắng!
Lan Tran

Wednesday, December 26, 2018

NĂM MỚI NHỚ EM!











NĂM MỚI NHỚ EM!
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Ở đất bạn anh nhớ em nhiều lắm,
Tết Tây này quê mình hẳn còn đông,
Gió bấc về em nhỉ - có lạnh không?!
Nhớ về em mà lòng anh tê tái!

Ngày xa em bao nhớ thương vời vợi,
Anh nào quên khi ấy mắt ai buồn,
Muốn giấu anh nhưng mi ướt lệ hoen,
Nắm tay nhau hẹn em ngày gặp lại...!

Ở đất bạn cái lạnh đông dữ dội,
Tuyết cứ rơi, rơi mãi cả đêm trường,
Năm mới về đem cái lạnh ... thấu xương,
Chẳng còn muốn ra đường vì băng giá!

Đón năm mới giữa mùa đông xứ lạ,
Nhớ về em trăn trở cả đêm này,
Nhớ về em nhớ lại những đắm say,
Làn môi ai ngất ngây ... anh mãi nhớ!

Năm mới về ... nhớ em thêm nhiều nữa,
Liệu giờ này em đã ngủ chưa đây,
Có nhớ anh đang còn ở bên này,
Có mơ về ... đắm say ... trong giấc ngủ...!

Gửi về em những yêu thương trăn trở,
Gửi về em tất cả tấm chân tình,
Gửi về em, trao em cuộc đời anh,
Năm sau nhé ... chúng mình ... se duyên thắm!


Sài Gòn, 27/12/2018