Thursday, December 27, 2018

HÃY ĐỂ TỰ ANH!



















HÃY ĐỂ TỰ ANH!
Thơ: Hoàng Minh Tuấn
Ảnh: Internet

ĐỪNG em ạ, hãy cứ để mặc anh,
BAO khó khăn, bao nhọc nhằn gian khổ,
GIỜ chính là lúc anh cần đứng đó,
ĐỂ tự mình chèo lái phải vượt qua!

BUỒN đau ư, liệu có giúp được ta,
CHO nên để anh lo thì mới được,
NHAU thai xưa mẹ nào đâu biết trước,
NHÉ, hình hài mơ ước đó là anh!

MỘT dáng hình luôn luôn biết tự mình,
ĐỜI vất vả vẫn tự anh chèo lái,
NGƯỜI ta sợ còn anh, anh đâu ngại,
CHẲNG khi nào tự tụt lại phía sau!

MẤY năm qua hai ta thấu hiểu nhau,
THÁNG ngày trôi tình thắm màu thương nhớ,
NĂM sắp hết vấn vương xin buông bỏ
ĐÂU ... việc đâu - cứ kệ đó ... làm sau...!

ĐỪNG BAO GIỜ ĐỂ BUỒN CHO NHAU NHÉ,
MỘT ĐỜI NGƯỜI CHẲNG MẤY THÁNG NĂM ĐÂU!


Sài Gòn, 27/12/2018

CÓ MỘT MÙA KHÔNG PHÔI PHAI










CÓ MỘT MÙA KHÔNG PHÔI PHAI
Thơ Hoàng Chẩm

Lỡ dại một mùa trăng
Bên thềm hoa lòng thêm hao khuyết
Thu có vàng trên phiến lá
Đong đưa.
Em cúi mặt thương mình vun vén
Chút tình xa vỡ tan như bong bóng trong mưa

Em cầm giữ
Mộng đã phai
Chiều ôm nỗi buồn xuống thấp
Chuông giáo đường buông nhịp chờ nhau.
Ta về trong cơn mưa .....
Em chờ đón!
Phố đêm đèn giăng đầu ngõ
Thoáng qua trong mắt người về thấm mặn e ấp phôi pha
Có xưa đâu em! Tình vẫn thắm
Mùa đâu xa ....
Có vội vã một vòng tay.
Có một mùa hoa... về rất muộn
Bên ni lòng đau đáu
Bên tê cũng xao xuyến nửa chừng xuân.

Lỡ dại một lần yêu em
Mà như thấu hiểu đêm vô cùng
Ta đếm đong bao lầm lỗi
Bóng đã ngút ngàn sương khói phía không nhau.
Nhặt nuối tiếc hắt hiu thầm nhớ
Có phải quay quắt níu lấy lòng nhau.
Lỡ một chuyến đò... đâu chỉ một chút xưa
Mà nay em tái tê ngày góp nhớ.
Đâu chỉ là trùng phùng trong cách trở
Em có nghe tiếng vô cùng của buổi ban sơ.
Miệt mài một cung tơ
Đan kín chiều sông quê vùi sâu cơn mộng
Tóc gió bay tình !
Khẽ khàng tay buông dấu xót xa.

Song Tấu : CHÚA (Hoàng Minh Tuấn, Giang Hồ Khách)


















CHÚA KHUYÊN
Thơ: Hoàng Minh Tuấn
Ảnh: Sưu tầm

Tình yêu vốn không có tội,
Chỉ là con vội nói yêu,
Chỉ là con tưởng hiểu nhiều,
Nay xa ... cô liêu ... buồn tẻ!

Tình yêu vốn là như thế,
Hẹn thể chẳng thể rời xa,
Những gì say đắm thiết tha,
Trao nhau không hề lưỡng lự!

Tình yêu vốn là đẹp đẽ,
Người người nghĩ thế con ơi,
Chỉ khi xa cách mãi rồi,
Mới thấy bồi hồi tiếc nuối!

Chúa khuyên các con đừng hỏi,
Tại sao cứ mãi khổ đau,
Nếu các con thấu hiểu nhau,
Noel ... con đâu ... lẻ bóng!

Sài Gòn, 24/12/2018
—————————

XƯNG TỘI
Thơ: Giang Hồ Khách

Giáng Sinh ngày này năm ấy
Hai đứa bên nhau dạo chơi
Tay trong tay,  em nguyện ước :
mình sẽ bên nhau trọn đời

Giáng Sinh mùa này ...lạnh lẽo
Chúa xuống dương gian nhìn tôi
Ánh mắt ngạc nhiên,  và hỏi : 
con ơi !  Cô ấy đâu rồi ?! 

Ngập ngừng hồi lâu,  tôi nói:
thế gian, gian thế Chúa ơi! 
Con nào làm chi nên tội
Bỏ con,  vỗ cánh chim trời ...  

Chúa cười : con không có lỗi
Tình yêu vốn giống trò chơi
Man trá,  ngọt ngào giăng lối
Rưng rưng,  tôi bỗng...nghẹn lời !  

                  😀😀😀 23/12/08

Song tấu : HÀ NỘI ĐỢI & NHỚ (Hoàng Minh Tuấn & Giọt Mưa Thu)











HÀ NỘI ƠI NHỚ MÃI ...
Thơ: Hoàng Minh Tuấn
Ảnh: Internet

Hà Nội nhớ anh nhiều đến thế sao,
Để gió bấc lao xao tràn qua phố,
Lối về xưa em có còn ở đó,
Vạt nắng chiều có đủ ấm không em!

Ngày xa em tình ta thắm dịu êm,
Em cố giấu những ưu phiền - không nói,
Bờ mi hoen khiến lòng anh bối rối,
Để bây giờ thương nhớ mãi em ơi!

Hà Nội đông này anh thấy chơi vơi,
Nhớ về em lòng bồi hồi xao xuyến,
Men tình yêu cứ đong đầy lưu luyến,
Em ở đâu, anh hẹn để tìm về!

Mặc đông sang, mặc cái lạnh tái tê,
Con tim anh cứ cuồng si mong mỏi,
Tìm về em cho thoả lòng mong đợi,
HÀ NỘI ƠI NHỚ MÃI ... đến vô cùng!

Sài Gòn, 27/12/2018
—————————
HÀ NỘI ĐỢI ANH VỀ.
Thơ: Giọt Mưa Thu

Hà Nội đợi anh về thẳm sâu ftrong mắt nhớ.
Giữa khuông chiều tìm ngọn gió lang thang
Góc phố thân thương ai nhặt hết lá vàng.
Xuyên vạt nắng loang thềm nghiêng lối hẹn.

Nếu một ngày mà anh chưa kịp đến.
Chút hương nồng vẫn thấm vị men say.
Kỷ niệm xưa bao phủ con phố gầy.
Cứ ngự trị in đầy từng phiến nhớ.

Hà Nội đợi anh mây tím chiều loang lổ.
Gió trở mùa trăn trở khúc tình đông.
Níu men yêu vừa chạm ngõ ân nồng.
Phố co mình trong khoảng không lạnh giá.

Mùa đông nhớ như đang vừa trở lại.
Góc yêu thương bên ngực trái đong đầy.
Phiến môi mềm dịu ngọt mãi ngất ngây.
Hà Nội ngả nghiêng...
         Từng phút giây chờ đợi...!!!

Giọt Mưa Thu

Hà Nội 27/12/2018

Song tấu: HUẾ (Hoàng Minh Tuấn & Lan Tran)














XAO XUYẾN LÒNG TA!
Thơ: Hoàng Minh Tuấn
Ảnh: Internet

Bài thơ em viết về xứ Huế
Anh đọc xong thương nhớ tin yêu
Huế trong thơ đẹp bao nhiêu
Thương thương nhớ nhớ sao nhiều thế em...

Tà áo tím dịu hiền thiếu nữ
Bím tóc dài anh nhớ anh thương
Nói chi má thắm môi hường
In trong vành nón ... vấn vương bao chàng

Anh cũng muốn ghé thăm Đại Nội
Ngắm sông Hương ... say mãi ... màu xanh
Ngồi trên Vọng Cảnh đẹp xinh
Tràng Tiền kết nối đượm tình dòng Hương

Tà áo trắng dễ thương đến thế
Em đi mô ... anh nhớ ... bâng khuâng
Nhìn em anh tự hỏi lòng
Nữ sinh Đồng Khánh chắc không phải bàn

Bãng Lãng kia một làng yên ả
Đồi Hà Khê còn đó linh thiêng
Thơ em kéo cả chiều nghiêng
Vĩ Dạ - Cồn Hến gắn liền Huế thương

Khúc Nam Ai say lòng lữ khách
Điệu Nam Bình nhẹ trách như mơ...
Huế ơi! XAO XUYẾN LÒNG TA!
Bên Ni bên Nớ tưởng xa mà gần...

Hoàng Minh Tuấn,
Sài Gòn, 26/12/2018
————
Song Thất Lục Bát : NHỚ HUẾ! 
Thơ: Lan Tran

Ta phiêu bạt nên rời xa Huế 
Chốn kinh thành diễm lệ hồn xưa 
Thời gian như bóng thoi đưa 
Bao năm lỗi hẹn nên chưa lần về 

Ta nhớ Tím hẹn thề chung thủy 
Tóc buông dài để lụy hồn ai 
Tinh khôi gót ngọc trang đài 
Nghiêng vành nón lá, dáng ai mỹ miều 

Nhớ Đại Nội một chiều nhạt nắng 
Vọng Cảnh đồi sầu lắng hàng thông 
Tràng Tiền mấy nhịp cầu cong
Sông Hương xanh thẳm cho lòng ngẩn ngơ 

Đồng Khánh đó còn mơ áo trắng 
Tan trường về vương vấn hương say 
Ước gì được nắm bàn tay 
Răng chi nhớ rứa, hồn đây thẫn thờ 

Nhớ Bãng Lãng đợi chờ năm ấy 
Hà Khê về biết mấy tin yêu 
Ôi răng nhớ thật là nhiều 
Nhớ thôn Vỹ Dạ sớm chiều ai mơ 

Ta nhớ đến ngẩn ngơ xao xuyến 
Nam Ai buồn lưu luyến tình chung 
Hẹn ngày mộng ước tương phùng 
Cho Ni với Nớ thỏa cùng giấc mơ...! 


Lan Tran

THÂN PHẬN CÁNH BÈO










THÂN PHẬN CÁNH BÈO
Thơ: Ngô Văn Hạnh
Ảnh: Internet  

Nổi nênh thân phận cánh bèo
Trong sông ngoài phá sớm chiều lênh đênh
Những khi quăng quật thác ghềnh
Nước non chìm nổi tự mình hợp tan.

Dừng đâu ở đó giang san
Trời xanh nước biếc bình an là nhà
Cả đời hứng trải can qua
Trăm năm vươn tới vẫn là tự do!

                                           2018

CHẤT LÍNH









CHẤT LÍNH  
Thơ: Ngô Văn Hạnh
Ảnh: Internet

Gian khổ nào bằng vượt dãy Trường sơn 
Thiếu gạo thiếu rau sốt rét mưa nguồn 
Lính vẫn hiên ngang tiến lên phía trước
Đường ra trận đều chung một hướng.
Là con đường giải phóng Miền Nam.
Có gì quý hơn độ tuổi thanh xuân
Vì độc lập ta hiến dâng tất cả.
Những nét riêng tư cũng không còn nữa
Tất cả hòa chung nhịp bước quân hành.
Tất cả làm nên đại thắng Mùa Xuân.
                             
Hòa bình rồi về đời thường phẳng lặng
Lính vẫn sẻ chia như chiến trận thuở nào
Chút hàng căng tin có đáng là bao
Chia căn hộ cũng nhường người lấy trước.
Cái lý của anh: quý như tính mạng
Ta dám cho rồi nhường tiếp có sao!
Việc khó khăn vẫn hăng hái đi đầu
So vượt Trường Sơn - chỉ là chuyện nhỏ.
Cuộc sống đời thường biết bao cám dỗ
Chất lính giữ gìn đâu phải giản đơn.
Đời có nghèo chẳng toan tính thiệt hơn
Sống liêm khiết rồi cũng đâu vào đấy.
Không nói ra mà người đời vẫn thấy.
Người có quên nhưng trời chẳng thể quên
Mất cái này được cái khác lớn hơn.
Sướng-khổ-buồn-vui luật đời là thế
Dẫu cuộc đời có thăng trầm dâu bể
Thì vẫn tự hào chất lính mãi trong ta.

                                                   2012