Thursday, January 3, 2019

MƠ VỀ EM


MƠ VỀ EM
Thơ An Giang Bùi

Mơ về em
Góc nhỏ bình yên nơi phố cổ
Tiếng chuông chùa
vang vọng mỗi chiều thương
Mơ về em trong dạ vấn vương
Một nét buồn ngân dài trong chiều vắng

Mơ về em
Em nồng nàn như tia nắng
Lướt qua nhanh
Anh bỗng thấy sững sờ
Dụi mắt nhìn
Đây là thật hay mơ?
Vẫn nụ cười
Vẫn bước đi duyên dáng
Anh ngất ngây
Trong hoàng hôn chạng vạng.
Rồi chìm vào hơi thở của màn đêm.

Mơ về em
Khi thành phố lên đèn
Muốn gặp em
Cho dù trong khoảnh khắc
Phố về đêm
Hàng cây như trầm mặc
Ly cà fe
Làn khói nước mong manh
Anh bên em
Mùi hương toả vây quanh..

Mơ về em
Anh khắc ghi
Hình bóng em ngày ấy.
27/9/2014.

Wednesday, January 2, 2019

SẮC XUÂN


Cây xoan đầu ngõ đâm chồi
Lá xanh mơn mởn qua rồi mùa đông
Én vàng chao lượn trên không
Đùa vui quanh giải mây hồng vắt ngang
Mầm non ngái ngủ mơ màng
Đội đất đứng dậy như chàng thiếu niên
Ô kìa tia nắng đầu tiên
Xuyên qua kẽ lá đọng trên vai gầy
Nụ hoa uống giọt sương đầy
Rung rinh trước gió với bầy bướm ong
Mẹ già đem chiếu ra hong
Em tôi má đã ửng hồng sắc xuân.
Hồ Viết Bình

TÌNH YÊU VÀ NƯỚC MẲT....



TÌNH YÊU VÀ NƯỚC MẲT....
Bài viết của Cảnh Hưng .

       Chị lấy chồng năm 24 tuổi, chồng chị là 1 trinh sát hình sự, một công việc đầy nguy hiểm nhưng đáng trân trọng . Cuộc sống gia đình của một trinh sát không bình lặng như những gia đình khác, bởi anh thường xuyên có những đợt đi công tác  luôn phải xa nhà xa vợ con .
     Lấy nhau đã lâu, nhưng chị chẳng lúc nào thôi thấp thỏm, lo lắng mỗi lần anh ra đi. Bạn bè cứ hay trêu đùa chị ''lúc nào cũng đi bí mật thế, cẩn thận không chồng cắm sừng cho lúc nào không biết''. Nhưng chị chẳng để tâm, vì trong chị luôn có niềm tin tưởng tuyệt đối với chồng .

      Cách đây hơn 1 tháng, trong một đợt truy quét tội phạm ma túy, anh bị thương khá nặng . Chị xót xa nhìn những vết thương  trên cơ thể chồng, tựa như chính mình bị những vết đau đâm thấu . Khi những vết thương chưa lành hẳn, anh đã đòi ra viện, kể từ lúc đó, anh như trở thành con người khác . Chị thường bắt gặp anh lén nhìn 2 mẹ con chị chơi đùa, lúc lại ngồi bên giường lặng lẽ đắp mền cho con, vân vê tóc thằng bé . Nhưng lại tỏ ra lạnh lùng mỗi khi chị đến gần, chị mơ hồ cảm thấy có điều gì lạ lạ .

      Quán cafe nơi anh hẹn gặp chị là 1 quán nhỏ, vắng vẻ, không quá xa căn nhà mà anh và chị đang sống . Chị tủm tỉm nghĩ thầm ''hôm nay lãng mạn quá, hẹn chị đi uống cafe cơ đấy''. Chị diện bộ cánh thật đẹp, tung tẩy đến cuộc hẹn, vừa trông thấy chị bước vào quán, anh liền khoác tay người phụ nữ trẻ tuổi ngồi bên cạnh mà lúc này chị mới kịp nhận ra . Ngỡ ngàng, chị đứng sững nhìn anh, không biết phải nói gì, anh nhẹ nhàng : ''Em ngồi xuống đi, anh có chuyện cần phải cho em biết''. Chị ngồi đối diện anh và người phụ nữ kia, đầy nhẫn nhịn và kềm chế để nghe xong hết câu chuyện .                                                                                                 

Anh nói : ''Đây là Hiền, đồng nghiệp của anh, sau tất cả những gì vừa xảy ra, anh thấy cuộc sống thật mong manh, anh không thể tiếp tục sống với em nữa, anh muốn sống hết mình bên cô ấy, anh quen cô ấy cũng được một thời gian rồi'', nước mắt bắt đầu lăn dài trên má Hiền .  ''Vậy anh muốn em chấp nhận chuyện này à, anh muốn như thế nào'' ? Anh bình tĩnh : ''Mình ly hôn em nhé'' .

Chị quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh anh, cô ta nhỏ nhẹ : ''Em xin lỗi, em tin sau này chị sẽ hiểu'' . Ánh mắt cô ta xót xa và có điều gì uẩn khúc mà chị không thể hiểu, chỉ biết chị đang giận dữ đến tột độ, máu chảy rần rần trong huyết quản chị, mặt chị nóng bừng lên . Chị đứng bật dậy, tiện tay lấy ly nước cam chưa kịp uống tạt thẳng vào 2 bộ mặt đáng nguyền rủa kia, chị bước đi đầy căm hờn .

Mấy ngày sau, anh vẫn không về nhà, chị khóc ròng, chìm đắm trong suy tư, cứ nghĩ rồi lại đau, đau rồi lại nghĩ . Suốt mấy ngày, chị lại cứ hồi tưởng lại những kỷ niệm của 2 người, rồi chị lại nghĩ đến những biểu hiện lạ thường của anh, niềm tin của chị đã lung lay, nhưng chị không dám tin chồng chị đã ngoại tình . Trong chị đầy những mâu thuẫn giằng xé, chị ôm lấy cái điện thoại, cứ 5 phút chị lại bấm máy 1 lần, những con số của người thân thuộc, nhưng chỉ có tiếng tút dài đáp lại chị .

Bỗng có tiếng chuông cửa, chị bừng tỉnh chạy ra mở cửa, đứng trước mặt chị không phải là anh, người đưa thư giao cho chị 1 phong bì có tên chị rồi đi ngay . Chị hụt hẫng quay trở vào, mở phong bì và chết lặng khi bên trong có tờ đơn ly hôn đã có sẵn chữ ký của anh, từ lúc đó, chị không còn cố gắng trả lời những câu hỏi lặp đi, lặp lại của con : ''Bố đâu rồi hả mẹ'', chị chỉ biết ôm lấy nó khóc ngất đi trong suy sụp . Không biết 2 mẹ con chị đã ngồi như thế trong bao lâu, chị mơ màng nghe tiếng con lay gọi nhưng chị không thể nào cử động được, đến khi tỉnh dậy, thằng bé đã ngủ gục trong lòng chị từ bao giờ, trời đã sáng rõ . Chị gọi con dậy, gói ghém đồ đạc, để lại trên bàn tờ đơn ly hôn đã ký, chị dắt tay con bước ra khỏi nhà .

Tiếng rao của thằng bé bán báo khiến chị giật thót bởi một linh cảm chẳng lành, thả rơi cái vali xuống đất, chị gọi giật thằng bé bán báo vào mua 1 tờ . Những dòng chữ cứ nhòa dần đi nhảy múa trước mắt chị, giờ thì chị hiểu

Mở cửa phòng bệnh bước vào, chị ngạc nhiên khi thấy Hiền, cô gái chị gặp trong quán cafe hôm trước, đang lúi húi với những cặp lồng, cốc, thìa . Cô gái nghiêm nghị không chải chuốt, chững chạc trong bộ cảnh phục, ngước mắt nhìn chị đầy cảm thông và chia sẻ . Hiền kể cho chị nghe về chuyên án truy bắt tội phạm mà chồng chị đã tham gia, đó là những tội phạm vô cùng nguy hiểm và liều lĩnh . Kẻ gây ra vết thương mang mầm bệnh cho anh đã bị bắt, nhưng anh thì .... đã mang trong người mầm bệnh của kẻ thủ ác, anh phải nằm điều trị và theo dõi ở đây . Anh rất yêu gia đình và không muốn làm khổ mẹ con chị nên đã nhờ Hiền cùng thực hiện kế hoạch đó để đẩy chị ra xa anh ..... Chị xúc động nắm tay Hiền, không nói lên lời .

Đứng từ xa trộm nhìn chồng, anh đang ngồi trên ghế đá của bệnh viện, mắt nhìn đăm chiêu, vẫn với vóc dáng thân thương ấy, chị khẽ tiến lại gần phía sau anh, đưa tay ôm chặt lấy anh, trái tim chị đập từng nhịp thổn thức : '' Hãy mãi ở bên em, anh nhé '' .

NCH 12/2018.


BUỒN CÙNG NGƯỜI



BUỒN CÙNG NGƯỜI

Thơ An Giang Bùi

Có những điều chỉ mới hôm qua
Hôm nay đã trở thành dĩ vãng
Có những điều theo ta cùng năm tháng
Cả đời này ta chẳng muốn quên đâu

Có những người làm ta thấy lòng đau
Nhưng có người mang cho ta hạnh phúc
Cứ mỗi lần nhìn vào ký ức
Những vui, buồn lại hiện trong ta.

Ngày lại ngày từng bước đi qua
Mưa đầu mùa bắt đầu ngấp nghé
Ai có về cho gửi lời thăm nhé
Đến một Người ta vẫn thầm yêu.

Cứ mỗi lần nhìn áng mây chiều
Lòng xao xuyến nhớ Người khôn xiết
Chim lạc bầy chân mây cách biệt
Tìm chốn nào tránh nỗi cô đơn.

Cơn mưa chiều bỗng thấy lạnh hơn
Khi người xưa vẫn còn xa lắm
Những hạt mưa làm mềm tia nắng
Rớt bên đường vắng bóng người qua.

Nghĩ về Người ta thấy xót xa
Sao cuộc sống vô tình đến thế
Sao thời gian cứ trôi lặng lẽ
Cho nỗi buồn lớn mãi Người ơi.
21/6/2014


Tuesday, January 1, 2019

SONG TẤU : GIẤC MƠ (Hoàng Minh Tuấn, Đan Thanh)

















GIẤC MƠ Ở LẠI!
Thơ: Hoàng Minh Tuấn
Ảnh: Internet

Em có mơ ... một ngày kia êm ái,
Hai đứa mình thắp lại mối lương duyên,
Tình yêu xưa nào đâu dễ để quên,
Thời gian trôi mà men say còn mãi!

Em có mơ ... một ngày anh đứng đợi,
Đón em về trên lối cũ nẻo xưa,
Nắng chiều nhạt trong khói thuốc phủ mờ,
Dòng sông quê đưa ta về bến vắng!

Em có mơ ... có hoài mong ... hy vọng,
Tình yêu xưa ... nồng thắm lại quay về,
Nắng chiều đông rạng rỡ cúc hoạ mi,
Màu trắng trong anh cuồng si mê dại!

Em có mơ ... hai ta quay trở lại,
Để cùng nhau trao gửi những say nồng,
Để hai ta xa là nhớ là mong,
Để con tim say men say tình ái!

Em có mơ ... giấc mơ kia ở lại,
Để tình mình mãi mãi cứ thiết tha,
Để rồi đây hai đứa chung một nhà,
Trọn kiếp này chẳng rời xa nhau nữa!

Hà nội, 1/1/2019
———————
GIẤC MƠ HOANG
Thơ Đan Thanh

Ước một ngày em gặp lại anh
Năm tháng thời gian tưởng xóa nhòa tất cả
Mình lướt qua nhau bàn chân vội vã
Ngoái lại nhìn bóng áo trắng mờ xa 

Ước một ngày em chợt nhận ra
Anh lạc bước trên lối xưa quen thuộc
Màu nắng chiều quện vào khói thuốc
Đôi mắt hững hờ buông thả cuối dòng sông

Ước một ngày gọi lại những hoài mong
Để yêu thương xưa chưa bao giờ là cũ
Anh tìm lại em khi cúc họa mi bung nụ
Chờ cánh mỏng tinh khôi bừng nở đông về

Ước một ngày mình viết tiếp đam mê
Nơi tình yêu bắt nguồn bỏng cháy
Nơi bền bỉ ngọn lửa nồng đượm ấy
Sẽ mãi rực hồng cho đôi lứa kết đôi!

Ước một ngày, chỉ ước một ngày thôi
Gặp lại nhau mắt môi mềm ấm lại
Để anh biết rằng trong em mãi mãi
Chỉ có anh thôi thương yêu trọn kiếp người!

26/11/2018


Monday, December 31, 2018

NGÀY EM ĐẾN














NGÀY EM ĐẾN
Thơ: Bi Kem
Ảnh: Sưu tầm

Ngày bình yên
Là ngày em mang nắng
đến bên đời
Nở nụ cười
Nét môi xinh
Duyên quá!

Ngày an vui
Là ngày em mang đến
tiếng cười
Xua đi nỗi buồn
trong lòng anh
băng giá!

Ngày yên ả
Tung cánh diều
Thả gió
cuốn theo mây
Tình ta xanh
Nắng ửng hồng
Rực rỡ!

Ngày em ở đó
Nắm tay anh
Đến bên nhau
Kết nụ tình xuân
Ta hạnh phúc
Đầy yêu thương
Trao gửi!

Anh trao cho em đóa hoa hồng
Em trao cho anh cây đời xanh thơm mát
Anh trao cho em tình yêu nồng
Em trao cho anh cuộc đời và nối những ước mơ
bé nhỏ
tin yêu
đan cài hạnh phúc
Ngôi nhà ấm cúng
Và tiếng trẻ thơ
líu lo, nô đùa
Trong nắng sớm ban mai
Anh nhìn em
Nở nụ cười

Yêu thương mãi!

CÂU CHUYỆN HOA HỒNG TÍM

CÂU CHUYỆN HOA HỒNG TÍM
Bài viết: Bi Kem
Ảnh: Sưu tầm

Vào những ngày cuối thu, đầu đông năm ấy, khi những cơn gió heo may thổi nhẹ, hương hoa sữa vẫn nồng nàn, thơm ngát, Nàng tình cờ quen anh. Với anh, Nàng không biết đó có phải là sự tình cờ hay không? Chỉ biết rằng dường như ông trời cũng đã sắp đặt một chữ Duyên cho anh và Nàng để quen nhau, đến với nhau.
Với anh, thời tiết mỗi khi se se lạnh hơn sẽ khiến anh buồn bã hơn khi nhớ về những kỉ niệm cũ. Vào một buổi tối, anh đã tìm đến Nàng để tâm sự, để bầu bạn. Nàng kiên nhẫn, chịu khó ngồi nghe hàng giờ, thỉnh thoảng động viên anh, cho anh những lời khuyên ấm áp để chia sẻ. Nếu có thể Nàng luôn sẵn sàng để anh gục vào vai mình và khóc bởi Nàng biết đàn ông đến tận cùng của nỗi buồn mới có thể trút ra được những lời tâm sự như thế. Và nàng thì luôn luôn là người chân thành, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến người khác trước khi nghĩ đến bản thân mình, luôn luôn tâm niệm câu nói: “Người với người sống để yêu thương”, “Cho yêu thương sẽ nhận lại yêu thương”.
Kể từ ngày đó, Nàng và anh là bạn tâm giao. Người này sẻ chia, người kia nói chuyện, luôn quan tâm, lo lắng cho nhau từ những điều đơn giản, bình bị nhất dù hai người đều rất bận công việc. Thời gian dành cho nhau, để được nghe tiếng nói của nhau đôi khi chỉ là giữa giờ nghỉ trưa hay khi màn đêm đã dần buông xuống. Những ngày tháng ấy, anh và Nàng đã rất vui, đã có những kỉ niệm thân thương, ngọt ngào, những tiếng cười vui vẻ. Nàng và anh thật hòa hợp trong tính cách, trong suy nghĩ, trong con người; dường như thứ người này thiếu thì người kia bù vào.
Cứ thế dòng chảy thật êm đềm, tươi mát. Và như một mầm cây xanh ủ mình trong đất, vượt qua những ngày đông giá lạnh để đón chào mùa xuân mới, tình cảm của Nàng cũng lớn dần lên.
Anh nhớ Nàng, Nàng cũng nhớ anh, thật nhiều.Tình yêu được dựng xây từ những câu chuyện nhỏ nhặt nhất, những điều bình dị nhất trong cuộc sống. Đôi khi chỉ là một dòng tin nhắn khi Nàng đi làm về, một bông hồng tím anh tặng Nàng buổi sáng, một bài thơ mà Nàng biết anh viết cho mình chỉ qua một câu, một từ “đắt”, “ chất”. Nàng là người phụ nữ tinh tế mà, sao không nhận ra nhiêu thứ cơ chứ!
Trong cuộc sống, cả anh và Nàng đều có những khó khăn, gian nan gập ghềnh phía trước mà mỗi người phải tự mạnh mẽ để giải quyết. Nhưng tấm lòng, trái tim hai Người dường như đều đã hứa sẽ mang đến cho nhau một tình yêu hạnh phúc, một tương lai với gia đình êm ấm, thân thương.
Nhưng... tạo hóa cũng thật trêu đùa, ông trời ban cho hai người chữ Duyên nhưng dường như chưa chỉ định chữ Phận. Nàng biết anh khát khao có một mái ấm tình thân, một gia đình yên vui bên bữa cơm chiều rộn ràng tiếng trẻ thơ. Mà Nàng thì…dù hoàn toàn khỏe mạnh, việc làm mẹ cũng chẳng khó khăn gì nhưng khi khám sức khỏe ở cơ quan, Nàng đã biết mình có một dấu hiệu hạn chế cho việc sinh nở. Chỉ là hạn chế thôi và y học hiện đại hoàn toàn có thể chữa, thậm chí thời đại tiên tiến có vô số cách để được làm cha mẹ. Nhưng vì tình yêu anh, Nàng lại muốn mang đến cho anh một hạnh phúc thật sự trọn vẹn vì anh xứng đáng được hưởng điều đó.
Từ ấy, Nàng luôn sống trong tâm trạng day dứt, đã bao lần Nàng ngập ngừng nói với anh nhưng câu từ cứ đến miệng bỗng nghẹn lại, vì Nàng không nỡ khi anh đang nói chuyện vui vẻ thế, đang cảm nhận hạnh phúc như thế. Nàng luôn trăn trở câu hỏi: “phải làm gì bây giờ, có nên nói với anh không? nói thế nào bây giờ? Dừng lại thôi hay kệ..đi tiếp?”... Sự trăn trở ấy khiến Nàng mệt mỏi, Nàng mất tập trung, Nàng loay hoay…Ôi, sao anh không cho Nàng biết cách Nàng phải làm thế nào để hết day dứt đây. Ừ, nhưng mà anh đâu có biết nhỉ L
Cuối cùng để rời xa anh, Nàng chọn con đường khác bởi vì chỉ có cách đó mới khiến anh rời xa Nàng. Nàng thể hiện ngược với những gì anh mong muốn, anh ghét thứ gì thì Nàng làm điều đó, anh thích sự tinh tế thì Nàng rời xa sự tinh tế, anh yêu cái Duyên của người phụ nữ thì Nàng sẽ không Duyên nữa, những điều anh không muôn nghe thì Nàng càng nói kể cả những lời nói “chợ búa”, những hành động của người thiếu “văn minh”, ghen tuông bóng gió…Mặc dù những lời nói, việc làm, hành động đó đi ngược lại với con người Nàng, bản tính, nhân cách Nàng, mà anh thì quá rõ Nàng trọng nhân cách biết bao!
Anh không hề nhận ra những điều nàng viết, nàng làm khác hẳn với con người Nàng mà anh đã từng biết, anh không nhận ra sự thay đổi của Nàng là có chủ ý. Nàng tự biến mình thành con diễn, thành chong chóng nhiều màu, thành con tắc kè hoa đổi màu, thành thời tiết mưa nắng thất thường...miễn sao chỉ để anh thấy ghét Nàng, xa Nàng.
Và cuối cùng, anh đã ghét Nàng, đã xa Nàng thật. Nàng thành công rồi. Nhưng sao tim Nàng đau quá, đau đến mức khó thở, đến mức thắt lại, mệt rã rời như muốn gục xuống. Có lẽ anh nói đúng, Nàng không nên để tình yêu trong tim mà nên để ở tấm lòng vì khi TY tan vỡ, tim sẽ rất đau. Nhưng Nàng cũng như anh khi trả lời câu hỏi “Tình yêu là gì?”, tình yêu, với Nàng cũng là mong muốn cho Người ấy được  hạnh phúc.
Quyết định xa anh, Nàng vẫn nhớ anh thật nhiều, thỉnh thoảng vẫn giở ảnh anh ra ngắm. Đêm đêm, khi chợt giật mình tỉnh giấc, cầm điện thoại lên và nhìn vào bông hồng tím anh gửi tặng, nước mắt Nàng lặng lẽ rơi…

Tờ lịch cuối cùng của năm đã hết, khép lại năm cũ nhiều kỉ niệm vui buồn. Buồn thương nhiều lắm nhưng Nàng không bi lụy vì Nàng đã trút bỏ được day dứt trong lòng mình dù chẳng biết anh có đọc được câu chuyện của Nàng hay không. Với Nàng, anh mãi là bông hồng tím của riêng Nàng, và tình yêu của Nàng dành cho anh cũng như hoa hồng tím, luôn chân thành chưa bao giờ thay đổi. Yêu anh! Yêu hoa hồng tím của riêng Nàng!