Monday, December 31, 2018

CÂU CHUYỆN HOA HỒNG TÍM

CÂU CHUYỆN HOA HỒNG TÍM
Bài viết: Bi Kem
Ảnh: Sưu tầm

Vào những ngày cuối thu, đầu đông năm ấy, khi những cơn gió heo may thổi nhẹ, hương hoa sữa vẫn nồng nàn, thơm ngát, Nàng tình cờ quen anh. Với anh, Nàng không biết đó có phải là sự tình cờ hay không? Chỉ biết rằng dường như ông trời cũng đã sắp đặt một chữ Duyên cho anh và Nàng để quen nhau, đến với nhau.
Với anh, thời tiết mỗi khi se se lạnh hơn sẽ khiến anh buồn bã hơn khi nhớ về những kỉ niệm cũ. Vào một buổi tối, anh đã tìm đến Nàng để tâm sự, để bầu bạn. Nàng kiên nhẫn, chịu khó ngồi nghe hàng giờ, thỉnh thoảng động viên anh, cho anh những lời khuyên ấm áp để chia sẻ. Nếu có thể Nàng luôn sẵn sàng để anh gục vào vai mình và khóc bởi Nàng biết đàn ông đến tận cùng của nỗi buồn mới có thể trút ra được những lời tâm sự như thế. Và nàng thì luôn luôn là người chân thành, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến người khác trước khi nghĩ đến bản thân mình, luôn luôn tâm niệm câu nói: “Người với người sống để yêu thương”, “Cho yêu thương sẽ nhận lại yêu thương”.
Kể từ ngày đó, Nàng và anh là bạn tâm giao. Người này sẻ chia, người kia nói chuyện, luôn quan tâm, lo lắng cho nhau từ những điều đơn giản, bình bị nhất dù hai người đều rất bận công việc. Thời gian dành cho nhau, để được nghe tiếng nói của nhau đôi khi chỉ là giữa giờ nghỉ trưa hay khi màn đêm đã dần buông xuống. Những ngày tháng ấy, anh và Nàng đã rất vui, đã có những kỉ niệm thân thương, ngọt ngào, những tiếng cười vui vẻ. Nàng và anh thật hòa hợp trong tính cách, trong suy nghĩ, trong con người; dường như thứ người này thiếu thì người kia bù vào.
Cứ thế dòng chảy thật êm đềm, tươi mát. Và như một mầm cây xanh ủ mình trong đất, vượt qua những ngày đông giá lạnh để đón chào mùa xuân mới, tình cảm của Nàng cũng lớn dần lên.
Anh nhớ Nàng, Nàng cũng nhớ anh, thật nhiều.Tình yêu được dựng xây từ những câu chuyện nhỏ nhặt nhất, những điều bình dị nhất trong cuộc sống. Đôi khi chỉ là một dòng tin nhắn khi Nàng đi làm về, một bông hồng tím anh tặng Nàng buổi sáng, một bài thơ mà Nàng biết anh viết cho mình chỉ qua một câu, một từ “đắt”, “ chất”. Nàng là người phụ nữ tinh tế mà, sao không nhận ra nhiêu thứ cơ chứ!
Trong cuộc sống, cả anh và Nàng đều có những khó khăn, gian nan gập ghềnh phía trước mà mỗi người phải tự mạnh mẽ để giải quyết. Nhưng tấm lòng, trái tim hai Người dường như đều đã hứa sẽ mang đến cho nhau một tình yêu hạnh phúc, một tương lai với gia đình êm ấm, thân thương.
Nhưng... tạo hóa cũng thật trêu đùa, ông trời ban cho hai người chữ Duyên nhưng dường như chưa chỉ định chữ Phận. Nàng biết anh khát khao có một mái ấm tình thân, một gia đình yên vui bên bữa cơm chiều rộn ràng tiếng trẻ thơ. Mà Nàng thì…dù hoàn toàn khỏe mạnh, việc làm mẹ cũng chẳng khó khăn gì nhưng khi khám sức khỏe ở cơ quan, Nàng đã biết mình có một dấu hiệu hạn chế cho việc sinh nở. Chỉ là hạn chế thôi và y học hiện đại hoàn toàn có thể chữa, thậm chí thời đại tiên tiến có vô số cách để được làm cha mẹ. Nhưng vì tình yêu anh, Nàng lại muốn mang đến cho anh một hạnh phúc thật sự trọn vẹn vì anh xứng đáng được hưởng điều đó.
Từ ấy, Nàng luôn sống trong tâm trạng day dứt, đã bao lần Nàng ngập ngừng nói với anh nhưng câu từ cứ đến miệng bỗng nghẹn lại, vì Nàng không nỡ khi anh đang nói chuyện vui vẻ thế, đang cảm nhận hạnh phúc như thế. Nàng luôn trăn trở câu hỏi: “phải làm gì bây giờ, có nên nói với anh không? nói thế nào bây giờ? Dừng lại thôi hay kệ..đi tiếp?”... Sự trăn trở ấy khiến Nàng mệt mỏi, Nàng mất tập trung, Nàng loay hoay…Ôi, sao anh không cho Nàng biết cách Nàng phải làm thế nào để hết day dứt đây. Ừ, nhưng mà anh đâu có biết nhỉ L
Cuối cùng để rời xa anh, Nàng chọn con đường khác bởi vì chỉ có cách đó mới khiến anh rời xa Nàng. Nàng thể hiện ngược với những gì anh mong muốn, anh ghét thứ gì thì Nàng làm điều đó, anh thích sự tinh tế thì Nàng rời xa sự tinh tế, anh yêu cái Duyên của người phụ nữ thì Nàng sẽ không Duyên nữa, những điều anh không muôn nghe thì Nàng càng nói kể cả những lời nói “chợ búa”, những hành động của người thiếu “văn minh”, ghen tuông bóng gió…Mặc dù những lời nói, việc làm, hành động đó đi ngược lại với con người Nàng, bản tính, nhân cách Nàng, mà anh thì quá rõ Nàng trọng nhân cách biết bao!
Anh không hề nhận ra những điều nàng viết, nàng làm khác hẳn với con người Nàng mà anh đã từng biết, anh không nhận ra sự thay đổi của Nàng là có chủ ý. Nàng tự biến mình thành con diễn, thành chong chóng nhiều màu, thành con tắc kè hoa đổi màu, thành thời tiết mưa nắng thất thường...miễn sao chỉ để anh thấy ghét Nàng, xa Nàng.
Và cuối cùng, anh đã ghét Nàng, đã xa Nàng thật. Nàng thành công rồi. Nhưng sao tim Nàng đau quá, đau đến mức khó thở, đến mức thắt lại, mệt rã rời như muốn gục xuống. Có lẽ anh nói đúng, Nàng không nên để tình yêu trong tim mà nên để ở tấm lòng vì khi TY tan vỡ, tim sẽ rất đau. Nhưng Nàng cũng như anh khi trả lời câu hỏi “Tình yêu là gì?”, tình yêu, với Nàng cũng là mong muốn cho Người ấy được  hạnh phúc.
Quyết định xa anh, Nàng vẫn nhớ anh thật nhiều, thỉnh thoảng vẫn giở ảnh anh ra ngắm. Đêm đêm, khi chợt giật mình tỉnh giấc, cầm điện thoại lên và nhìn vào bông hồng tím anh gửi tặng, nước mắt Nàng lặng lẽ rơi…

Tờ lịch cuối cùng của năm đã hết, khép lại năm cũ nhiều kỉ niệm vui buồn. Buồn thương nhiều lắm nhưng Nàng không bi lụy vì Nàng đã trút bỏ được day dứt trong lòng mình dù chẳng biết anh có đọc được câu chuyện của Nàng hay không. Với Nàng, anh mãi là bông hồng tím của riêng Nàng, và tình yêu của Nàng dành cho anh cũng như hoa hồng tím, luôn chân thành chưa bao giờ thay đổi. Yêu anh! Yêu hoa hồng tím của riêng Nàng!

No comments:

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã nhận xét