Saturday, December 22, 2018

HẠNH PHÚC


HẠNH PHÚC
Tác giả Vũ Xuân Trường


Nơi tôi sinh...quá bước là ra ngoài phố, nhưng vẫn gọi là làng, có xóm, có thôn (làng Hoàng Mai, Hà Nội). Các cụ thời trước đẻ nhiều, đông con (8,9 đứa con là thường), cách đặt tên thì cũng hay, chính thức có thể rất đẹp, như kiểu Sơn, Thủy, Hữu,Tình...nhưng thường ngày dùng để gọi lại rất dân dã - Ngỗng, Ngan, Gà, Vịt,  Ốc vặn, Ốc nhồi...

Hàng xóm, cách nhà tôi không xa là một gia đình có tám người con, nhà thì cũng chỉ làm nghề tại gia, trồng hoa, trồng rau, nghề mộc...
Riêng anh cả nhà ý, tên gọi thường ngày là anh Hin, mặc dù tên thực là Thùy, buôn bán trên "Chợ Giời", phố Thịnh Yên, tôi thấy anh có xe đạp đẹp, đầu đội mũ cối, đi dép nhựa tiền phong, quần áo xanh mầu bộ đội, thì thích lắm...
Hai mấy tuổi thì anh lấy vợ, tên Thúy, thật xinh, bên ngõ Quỳnh. Chị Thúy  vợ anh đẹp, dịu hiền, nước da trắng, tóc dài tết đuôi sam, mặt trái xoan, có má núm đồng tiền, cái miệng xinh tươi hình quả tim, lúc nào cũng như  
cười...
Ngày cưới thật vui, pháo nổ tưng bừng...một thời gian sau tôi nghe nói chị bỏ lên miền ngược, vào một ngôi chùa để tu. Anh chị rất yêu nhau, nhưng khi về ở chung nhà chồng thì cũng nhiều áp lực, va chạm do đông người, chị đã cố gắng để hòa nhập, điều làm chị thất vọng nhất, giọt nước tràn ly là lần  anh chơi cờ bạc, đến nỗi cái xe đạp cũng phải bán đi...,rồi khoảng một năm sau, tôi lại nghe rằng, anh lặn lội đi tìm và thuyết phục được chị quay về.  
Chị đồng ý, nếu hai vợ chồng ở riêng, anh phải chăm chỉ làm ăn, thôi "chợ giời" và cờ bạc. Lúc đó ngoài bãi, gần đê Sông Hồng vẫn hoang vắng, anh chị làm lều để ở, đóng gạch, nung gạch để bán...tôi cứ nghĩ tới người con gái xinh đẹp, mảnh mai như chị mà sao vất vả thế...
Sau này khi tôi đã đi thoát ly, mỗi khi về nhà chơi, đều được nghe nói đến sự thành công và may mắn của gia đình anh chị Thùy&Thúy...cái khoảng đất rộng ngoài bãi của anh chị, theo thời gian, trở lên có giá, anh chị bán  
bớt, rồi xây nhà, chuyển sang kinh doanh hoa quả, thuê cả người làm, hai đứa con gái học hành, thành đạt ở nước ngoài...thật là đời người "có số", phúc phận tại "Thiên"
Đợt về Ta vừa rồi, tình cờ gặp lại anh chị, tuy đã ngoài U6, nhưng chị vẫn tươi, vẫn đẹp, cái cười duyên của người có hạnh phúc đủ đầy...tôi hỏi
- Ngày đó chị bỏ đi "tu" để dọa anh thôi nhỉ
Chị cười, không trả lời trực tiếp vào câu hỏi của tôi
- Chị vẫn tu tại nhà mà em...
Anh xen vào
- Tôi nguyện làm "Trụ trì" tại gia từ ngày đấy đó, chú em à
Nhìn hai anh chị, bây giờ đi đâu cũng có nhau, thật vui vẻ, tình cảm, hạnh phúc (con cái học xong, đều ở lại bên Úc)...tôi hỏi thêm
- Thế anh chị không nghĩ sang bên Úc ở với các con...
Hai người cùng cười, chị nói
- Còn bỏ đi đâu nữa, ở đây có niềm vui, có tình người, hàng xóm...mà tuổi này còn đi đâu đây, anh chị đều đã già cả rồi, chả chỗ nào bằng quê hương, chú ạ (chị vẫn gọi tôi là chú em)...
Chiều hè, nắng chiếu xiên nghiêng, vài hạt vàng vương trên đuôi mắt chị, tuy bây giờ đã hiện rõ nhiều những vết "thời gian"...nhưng vẫn còn nguyên nét đẹp của người con gái Hà Thành
Cầu chúc anh chị hạnh phúc tới đầu bạc răng long...
*
(Vũ Xuân Trường)

2 comments:

Cảm ơn bạn đã nhận xét