Tác giả
- An Giang Bùi
- Bi Kem
- Bùi Vĩnh Chuyên
- Cảnh Hưng
- Đan Thanh
- Đoàn Thịnh
- Dũng Bụi Trần
- Giang Hồ Khách
- Giọt mưa thu
- Ha Nguyen
- Hạ Như Trần
- Hồ Viết Bình
- Hoàng Chẩm
- Hoàng Hôn
- Hoàng Minh Tuấn
- Hoàng Như Phượng
- Hoàng Phan
- Lan Thanh
- Lan Tran
- Link bài viết
- Moon Anh
- Ngô Văn Hạnh
- Nguyễn Lan Hương
- Nguyễn Ruyến
- Nguyễn Thị khánh Hà
- Phạm Hồng Giang
- Phạm Hùng
- Phan Thu Hà
- Thanh Trang
- Tống Thu Ngân
- Trang Sói
- Trịnh Thanh Hằng
- Vũ Thủy
- Vũ Xuân Trường
- Vương Thêm
- Yến Thịnh
Sunday, December 23, 2018
RU TRĂNG
RU TRĂNG
Tác giả: Vương Thêm
À ơi trăng ngủ cho say
Cho ta vớt mảnh trăng đầy yêu thương
Xin đừng chạm đến vô thường
Tự trăng tròn khuyết làm gương cho đời
Đến rằm trăng đẹp sáng soi
Xa rằm trăng lại lẻ loi nửa vành
Ta yêu trăng cái thật tình
Không phân biệt, cứ làm thinh ngắm đời
Dịu dàng tỏa sáng cho người
Dịu dàng lẩn khuất bên trời cõi riêng
Dịu dàng một ánh trăng nghiêng
Dịu dàng giống nụ cười thiền, lạ chưa
Có trăng đêm sẽ thêm vui
Không trăng đêm vẫn sống đời của đêm
Thơ ru...trăng ngủ bình yên.
*
Saturday, December 22, 2018
HẸN GIÁNG SINH SAU
HẸN GIÁNG SINH SAU
Tác giả An Giang Bùi
Giáng sinh về đêm Sài gòn se lạnh
Anh ngắm nhìn thấp thoáng áo choàng bay
Trong dòng người không thấy bóng em đâu
Em còn tận phương trời xa thăm thẳm.
Đêm về khuya phố chìm trong say đắm
Lòng chợt buồn nhớ đến một bàn tay
Trong đêm này ai người dắt em đây
Hay em cũng chỉ một mình mong ngóng.
Tuy đã hẹn nhưng anh chưa kịp đến
Nên giờ này vẫn mỗi đứa một nơi
Ngọn đèn đường hắt tia sáng chơi vơi
Anh thẫn thờ theo dòng người trôi mãi.
Chuông Giáo đường từ xa vọng lại
Tiếng chuông ngân xao động tận đáy lòng
Không biết em nơi ấy lạnh không?
Gió đổ về có làm tung mái tóc?
Giáng sinh này mình chưa được gặp
Cầu phước lành được gặp năm sau
Hẹn đến ngày tay nắm tay nhau
Cùng bước vào Giáo đường Tráng lệ.
Tác giả An Giang Bùi
Giáng sinh về đêm Sài gòn se lạnh
Anh ngắm nhìn thấp thoáng áo choàng bay
Trong dòng người không thấy bóng em đâu
Em còn tận phương trời xa thăm thẳm.
Đêm về khuya phố chìm trong say đắm
Lòng chợt buồn nhớ đến một bàn tay
Trong đêm này ai người dắt em đây
Hay em cũng chỉ một mình mong ngóng.
Tuy đã hẹn nhưng anh chưa kịp đến
Nên giờ này vẫn mỗi đứa một nơi
Ngọn đèn đường hắt tia sáng chơi vơi
Anh thẫn thờ theo dòng người trôi mãi.
Chuông Giáo đường từ xa vọng lại
Tiếng chuông ngân xao động tận đáy lòng
Không biết em nơi ấy lạnh không?
Gió đổ về có làm tung mái tóc?
Giáng sinh này mình chưa được gặp
Cầu phước lành được gặp năm sau
Hẹn đến ngày tay nắm tay nhau
Cùng bước vào Giáo đường Tráng lệ.
VIẾT CHO THÁNG 12 ...
VIẾT CHO THÁNG 12 ... TÔI RUNG ĐỘNG TRƯỚC EM
Tác giả: Thanh Trang
Chào em, chào tháng 12 của tôi. Tôi chỉ biết nói như vậy khi nhận ra tháng 12 trong tôi thật đẹp. Đầu Đông với cái lạnh nhè nhẹ hòa vào những tia nắng hanh hao mới bắt đầu nở rộ thì tôi gặp em, gặp nụ cười của cô nàng Cúc Họa Mi duyên dáng và tinh tế. Em đẹp thực sự em rất đẹp, tôi thấy vậy. Và khi tôi chợt nhận ra vẻ đẹp dịu dàng ẩn sâu trong tâm hồn em thì bản thân tôi không biết đã yêu em tự bao giờ. Phải rồi. Yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Tháng 12 đến bên tôi như vậy. Như vẻ đẹp của em đã làm tôi say, say đến mất cả lý trí. Bước chân tôi đi theo em, đi theo trái tim tôi vì tôi yêu em. Tôi không thể phủ nhận điều đó khi ngày nào cũng được nhìn thấy em vui cười bên tôi. Cảm giác ấy thật hạnh phúc. Tháng 12, tháng của "tôi yêu em". Tôi tự mặc định là như vậy, vì không biết em có yêu tôi không? Cảm giác yêu và muốn được yêu trong tôi cứ trào ra như thế và tôi muốn nó tràn sang em để em yêu tôi. Tôi biết nó mơ hồ lắm, tôi biết chỉ mình tôi đơn phương, tôi biết mình thực sự không hoàn hảo nhưng tôi muốn ôm em, che chở cho em đi đến tận cuối con đường phía trước. Có phải tôi đã quá tự tin, hay tôi đã "điên" vì yêu em? Phải. Thực sự tôi rất muốn yêu như một kẻ "điên" để rồi cứ cuồng si một mối tình trong hoang dại. Nhưng tôi không làm được, không làm được vì tương lai của em. Tôi nhận ra nếu em yêu tôi thì con đường em đi sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Rồi em yếu đuối liệu có nắm tay tôi để cùng vượt qua hay không? ... Hàng vạn câu hỏi cứ mơ hồ ẩn hiện trong đầu tôi, và lần đầu tiên nước mắt tôi rơi vì yêu em. Tim tôi đau, và hình như nó không còn đập nữa. Tôi như chết đi khi lời tỏ tình bị đóng băng trước cửa miệng rồi nỗi nhớ em cứ ngày một tăng lên. Phải làm gì đây? Tôi thực sự bế tắc. Muốn, muốn lắm. Muốn đứng cạnh em để nói câu "anh yêu em" nhưng không đủ can đảm. Tôi không đủ can đảm không phải là vì không đủ yêu em để nói ra câu nói ấy mà là vì tôi rất yêu em. Đau, đau quá, tôi đau vì yêu. Rồi tôi lại tự hỏi cái câu mà hàng trăm, hàng vạn người yêu đơn phương thường hỏi: "Tình yêu là gì?" Dường như tôi đã có câu trả lời cho riêng tôi, cho riêng trái tim yêu em duy nhất. Đối với tôi chỉ cần em vui, em hạnh phúc là đủ. Chẳng phải bất cứ ai khi yêu cũng muốn người mình yêu được như thế sao. Không phải ai khi yêu cũng biết "tình yêu là gì?" bởi "mấy ai định nghĩa được tình yêu" nhưng tôi thì ngoại lệ. Với tôi tình yêu chính là em, là người đã đánh thức trái tim tôi. Đúng rồi, không ai khác ngoài em. Tháng 12 thật đẹp, Cúc Họa Mi thật rạng ngời và em chính là bông Cúc Họa Mi của mùa Đông lạnh giá. Cảm ơn em cảm ơn hương sắc mà cuộc đời đã đem lại cho tôi, cảm ơn em đã làm tôi rung động. Tôi yêu em, và gọi em là Cúc Họa Mi của tôi - trái tim mùa Đông.
02/12/2018. Thanh Trang
Tác giả: Thanh Trang
Chào em, chào tháng 12 của tôi. Tôi chỉ biết nói như vậy khi nhận ra tháng 12 trong tôi thật đẹp. Đầu Đông với cái lạnh nhè nhẹ hòa vào những tia nắng hanh hao mới bắt đầu nở rộ thì tôi gặp em, gặp nụ cười của cô nàng Cúc Họa Mi duyên dáng và tinh tế. Em đẹp thực sự em rất đẹp, tôi thấy vậy. Và khi tôi chợt nhận ra vẻ đẹp dịu dàng ẩn sâu trong tâm hồn em thì bản thân tôi không biết đã yêu em tự bao giờ. Phải rồi. Yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Tháng 12 đến bên tôi như vậy. Như vẻ đẹp của em đã làm tôi say, say đến mất cả lý trí. Bước chân tôi đi theo em, đi theo trái tim tôi vì tôi yêu em. Tôi không thể phủ nhận điều đó khi ngày nào cũng được nhìn thấy em vui cười bên tôi. Cảm giác ấy thật hạnh phúc. Tháng 12, tháng của "tôi yêu em". Tôi tự mặc định là như vậy, vì không biết em có yêu tôi không? Cảm giác yêu và muốn được yêu trong tôi cứ trào ra như thế và tôi muốn nó tràn sang em để em yêu tôi. Tôi biết nó mơ hồ lắm, tôi biết chỉ mình tôi đơn phương, tôi biết mình thực sự không hoàn hảo nhưng tôi muốn ôm em, che chở cho em đi đến tận cuối con đường phía trước. Có phải tôi đã quá tự tin, hay tôi đã "điên" vì yêu em? Phải. Thực sự tôi rất muốn yêu như một kẻ "điên" để rồi cứ cuồng si một mối tình trong hoang dại. Nhưng tôi không làm được, không làm được vì tương lai của em. Tôi nhận ra nếu em yêu tôi thì con đường em đi sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Rồi em yếu đuối liệu có nắm tay tôi để cùng vượt qua hay không? ... Hàng vạn câu hỏi cứ mơ hồ ẩn hiện trong đầu tôi, và lần đầu tiên nước mắt tôi rơi vì yêu em. Tim tôi đau, và hình như nó không còn đập nữa. Tôi như chết đi khi lời tỏ tình bị đóng băng trước cửa miệng rồi nỗi nhớ em cứ ngày một tăng lên. Phải làm gì đây? Tôi thực sự bế tắc. Muốn, muốn lắm. Muốn đứng cạnh em để nói câu "anh yêu em" nhưng không đủ can đảm. Tôi không đủ can đảm không phải là vì không đủ yêu em để nói ra câu nói ấy mà là vì tôi rất yêu em. Đau, đau quá, tôi đau vì yêu. Rồi tôi lại tự hỏi cái câu mà hàng trăm, hàng vạn người yêu đơn phương thường hỏi: "Tình yêu là gì?" Dường như tôi đã có câu trả lời cho riêng tôi, cho riêng trái tim yêu em duy nhất. Đối với tôi chỉ cần em vui, em hạnh phúc là đủ. Chẳng phải bất cứ ai khi yêu cũng muốn người mình yêu được như thế sao. Không phải ai khi yêu cũng biết "tình yêu là gì?" bởi "mấy ai định nghĩa được tình yêu" nhưng tôi thì ngoại lệ. Với tôi tình yêu chính là em, là người đã đánh thức trái tim tôi. Đúng rồi, không ai khác ngoài em. Tháng 12 thật đẹp, Cúc Họa Mi thật rạng ngời và em chính là bông Cúc Họa Mi của mùa Đông lạnh giá. Cảm ơn em cảm ơn hương sắc mà cuộc đời đã đem lại cho tôi, cảm ơn em đã làm tôi rung động. Tôi yêu em, và gọi em là Cúc Họa Mi của tôi - trái tim mùa Đông.
02/12/2018. Thanh Trang
HẠNH PHÚC
HẠNH PHÚC
Tác giả Vũ Xuân Trường
Nơi tôi sinh...quá bước là ra ngoài phố, nhưng vẫn gọi là làng, có xóm, có thôn (làng Hoàng Mai, Hà Nội). Các cụ thời trước đẻ nhiều, đông con (8,9 đứa con là thường), cách đặt tên thì cũng hay, chính thức có thể rất đẹp, như kiểu Sơn, Thủy, Hữu,Tình...nhưng thường ngày dùng để gọi lại rất dân dã - Ngỗng, Ngan, Gà, Vịt, Ốc vặn, Ốc nhồi...
Hàng xóm, cách nhà tôi không xa là một gia đình có tám người con, nhà thì cũng chỉ làm nghề tại gia, trồng hoa, trồng rau, nghề mộc...
Riêng anh cả nhà ý, tên gọi thường ngày là anh Hin, mặc dù tên thực là Thùy, buôn bán trên "Chợ Giời", phố Thịnh Yên, tôi thấy anh có xe đạp đẹp, đầu đội mũ cối, đi dép nhựa tiền phong, quần áo xanh mầu bộ đội, thì thích lắm...
Hai mấy tuổi thì anh lấy vợ, tên Thúy, thật xinh, bên ngõ Quỳnh. Chị Thúy vợ anh đẹp, dịu hiền, nước da trắng, tóc dài tết đuôi sam, mặt trái xoan, có má núm đồng tiền, cái miệng xinh tươi hình quả tim, lúc nào cũng như
cười...
Ngày cưới thật vui, pháo nổ tưng bừng...một thời gian sau tôi nghe nói chị bỏ lên miền ngược, vào một ngôi chùa để tu. Anh chị rất yêu nhau, nhưng khi về ở chung nhà chồng thì cũng nhiều áp lực, va chạm do đông người, chị đã cố gắng để hòa nhập, điều làm chị thất vọng nhất, giọt nước tràn ly là lần anh chơi cờ bạc, đến nỗi cái xe đạp cũng phải bán đi...,rồi khoảng một năm sau, tôi lại nghe rằng, anh lặn lội đi tìm và thuyết phục được chị quay về.
Chị đồng ý, nếu hai vợ chồng ở riêng, anh phải chăm chỉ làm ăn, thôi "chợ giời" và cờ bạc. Lúc đó ngoài bãi, gần đê Sông Hồng vẫn hoang vắng, anh chị làm lều để ở, đóng gạch, nung gạch để bán...tôi cứ nghĩ tới người con gái xinh đẹp, mảnh mai như chị mà sao vất vả thế...
Sau này khi tôi đã đi thoát ly, mỗi khi về nhà chơi, đều được nghe nói đến sự thành công và may mắn của gia đình anh chị Thùy&Thúy...cái khoảng đất rộng ngoài bãi của anh chị, theo thời gian, trở lên có giá, anh chị bán
bớt, rồi xây nhà, chuyển sang kinh doanh hoa quả, thuê cả người làm, hai đứa con gái học hành, thành đạt ở nước ngoài...thật là đời người "có số", phúc phận tại "Thiên"
Đợt về Ta vừa rồi, tình cờ gặp lại anh chị, tuy đã ngoài U6, nhưng chị vẫn tươi, vẫn đẹp, cái cười duyên của người có hạnh phúc đủ đầy...tôi hỏi
- Ngày đó chị bỏ đi "tu" để dọa anh thôi nhỉ
Chị cười, không trả lời trực tiếp vào câu hỏi của tôi
- Chị vẫn tu tại nhà mà em...
Anh xen vào
- Tôi nguyện làm "Trụ trì" tại gia từ ngày đấy đó, chú em à
Nhìn hai anh chị, bây giờ đi đâu cũng có nhau, thật vui vẻ, tình cảm, hạnh phúc (con cái học xong, đều ở lại bên Úc)...tôi hỏi thêm
- Thế anh chị không nghĩ sang bên Úc ở với các con...
Hai người cùng cười, chị nói
- Còn bỏ đi đâu nữa, ở đây có niềm vui, có tình người, hàng xóm...mà tuổi này còn đi đâu đây, anh chị đều đã già cả rồi, chả chỗ nào bằng quê hương, chú ạ (chị vẫn gọi tôi là chú em)...
Chiều hè, nắng chiếu xiên nghiêng, vài hạt vàng vương trên đuôi mắt chị, tuy bây giờ đã hiện rõ nhiều những vết "thời gian"...nhưng vẫn còn nguyên nét đẹp của người con gái Hà Thành
Cầu chúc anh chị hạnh phúc tới đầu bạc răng long...
*
(Vũ Xuân Trường)
Nơi tôi sinh...quá bước là ra ngoài phố, nhưng vẫn gọi là làng, có xóm, có thôn (làng Hoàng Mai, Hà Nội). Các cụ thời trước đẻ nhiều, đông con (8,9 đứa con là thường), cách đặt tên thì cũng hay, chính thức có thể rất đẹp, như kiểu Sơn, Thủy, Hữu,Tình...nhưng thường ngày dùng để gọi lại rất dân dã - Ngỗng, Ngan, Gà, Vịt, Ốc vặn, Ốc nhồi...
Hàng xóm, cách nhà tôi không xa là một gia đình có tám người con, nhà thì cũng chỉ làm nghề tại gia, trồng hoa, trồng rau, nghề mộc...
Riêng anh cả nhà ý, tên gọi thường ngày là anh Hin, mặc dù tên thực là Thùy, buôn bán trên "Chợ Giời", phố Thịnh Yên, tôi thấy anh có xe đạp đẹp, đầu đội mũ cối, đi dép nhựa tiền phong, quần áo xanh mầu bộ đội, thì thích lắm...
Hai mấy tuổi thì anh lấy vợ, tên Thúy, thật xinh, bên ngõ Quỳnh. Chị Thúy vợ anh đẹp, dịu hiền, nước da trắng, tóc dài tết đuôi sam, mặt trái xoan, có má núm đồng tiền, cái miệng xinh tươi hình quả tim, lúc nào cũng như
cười...
Ngày cưới thật vui, pháo nổ tưng bừng...một thời gian sau tôi nghe nói chị bỏ lên miền ngược, vào một ngôi chùa để tu. Anh chị rất yêu nhau, nhưng khi về ở chung nhà chồng thì cũng nhiều áp lực, va chạm do đông người, chị đã cố gắng để hòa nhập, điều làm chị thất vọng nhất, giọt nước tràn ly là lần anh chơi cờ bạc, đến nỗi cái xe đạp cũng phải bán đi...,rồi khoảng một năm sau, tôi lại nghe rằng, anh lặn lội đi tìm và thuyết phục được chị quay về.
Chị đồng ý, nếu hai vợ chồng ở riêng, anh phải chăm chỉ làm ăn, thôi "chợ giời" và cờ bạc. Lúc đó ngoài bãi, gần đê Sông Hồng vẫn hoang vắng, anh chị làm lều để ở, đóng gạch, nung gạch để bán...tôi cứ nghĩ tới người con gái xinh đẹp, mảnh mai như chị mà sao vất vả thế...
Sau này khi tôi đã đi thoát ly, mỗi khi về nhà chơi, đều được nghe nói đến sự thành công và may mắn của gia đình anh chị Thùy&Thúy...cái khoảng đất rộng ngoài bãi của anh chị, theo thời gian, trở lên có giá, anh chị bán
bớt, rồi xây nhà, chuyển sang kinh doanh hoa quả, thuê cả người làm, hai đứa con gái học hành, thành đạt ở nước ngoài...thật là đời người "có số", phúc phận tại "Thiên"
Đợt về Ta vừa rồi, tình cờ gặp lại anh chị, tuy đã ngoài U6, nhưng chị vẫn tươi, vẫn đẹp, cái cười duyên của người có hạnh phúc đủ đầy...tôi hỏi
- Ngày đó chị bỏ đi "tu" để dọa anh thôi nhỉ
Chị cười, không trả lời trực tiếp vào câu hỏi của tôi
- Chị vẫn tu tại nhà mà em...
Anh xen vào
- Tôi nguyện làm "Trụ trì" tại gia từ ngày đấy đó, chú em à
Nhìn hai anh chị, bây giờ đi đâu cũng có nhau, thật vui vẻ, tình cảm, hạnh phúc (con cái học xong, đều ở lại bên Úc)...tôi hỏi thêm
- Thế anh chị không nghĩ sang bên Úc ở với các con...
Hai người cùng cười, chị nói
- Còn bỏ đi đâu nữa, ở đây có niềm vui, có tình người, hàng xóm...mà tuổi này còn đi đâu đây, anh chị đều đã già cả rồi, chả chỗ nào bằng quê hương, chú ạ (chị vẫn gọi tôi là chú em)...
Chiều hè, nắng chiếu xiên nghiêng, vài hạt vàng vương trên đuôi mắt chị, tuy bây giờ đã hiện rõ nhiều những vết "thời gian"...nhưng vẫn còn nguyên nét đẹp của người con gái Hà Thành
Cầu chúc anh chị hạnh phúc tới đầu bạc răng long...
*
(Vũ Xuân Trường)
Thursday, December 20, 2018
ĐỪNG CŨ
ĐỪNG CŨ
Thơ Đoàn Thịnh
Ta hãy mới cả những gì chưa cũ
Dẫu hôm qua đã tròn trịa mọi bề
Bởi ước vọng chẳng chừng nào là đủ
Cái đích cần không dừng lại ngày kia .
Đừng phong niêm bao thứ dẫu qua rồi
Ký ức sẽ nâỷ mầm non quả kế
Không ngậm ngùi giã từ thời xanh trẻ
Coi cứ tơ non , cứ nuột nà mình .
Khi quá giang xuân mà em vẫn xinh
Anh nghĩ vẫn như thời xăm xăm trẻ
Ta trong nhau ngược vốn thường cái lẽ
Của già nua ai thoát được bao giờ .
Đừng cũ càng mà mới cả nay xưa
Chêm hết lỏng cho.mọi bề luôn chặt
Có buồn riêng thì chỉ trong ánh mắt
Thoáng dại khờ ta nghĩ sẽ rời nhau ...
4-12-2018
ĐT
Tháng mười hai, đừng vội…
Tháng mười hai, đừng vội…
Thơ Hoàng Hôn Vội vàng chi tháng mười hai… Mong manh vạt nằng nhạt pha icuối trời Ngẩn ngơ nhìn lại bến đời Loanh quanh sóng vỗ đành trôi muộn màng. Vội vàng chi gió mùa sang… Hắt hiu nỗi nhớ nhuộm vàng lá rơi Hoa đừng buông sắc lả lơi Khuấy lời hẹn ước bẻ đôi ngỡ ngàng Vội vàng chi bước thời gian… Ngưng năm tháng kẻo phai dần sắc xuân Trót say một thuở nồng nàn Nghiêng ly rượu đắng nhấp tràn chia phôi Vội vàng chi khúc rong chơi… Sông đừng đau phía lở bồi tình yêu Thương đời chợt đã rong rêu Lênh đênh tiền kiếp trớ trêu buộc ràng Tháng mười hai… đừng vội vàng Nẻo gần xa, bước thời gian lạnh lùng Vén xuân, chạm tiếng tơ chùng Trái tim vấp nhịp rưng rưng ngậm ngùi…
NOEL XƯA & NAY
NHỚ NOEL XƯA & NAY
Thơ: Hoàng Minh Tuấn
Ảnh: Internet
Noel xưa ...
anh hỏi em còn nhớ,
Hai chúng mình lúc đang giữa mùa thi,
Trên đất bạn, đông lạnh giá tái tê,
Tuyết cứ rơi, kín lối về ... bến đợi!
Anh chờ em ...
cứ chờ hoài, chờ mãi,
Tàu vào bến ... chưa thấy ... lại chờ thêm,
Rồi cuối cùng một hình bóng thân quen,
Đang hoảng hốt kiếm tìm anh khi đó...!
Gặp được anh,
em nói trong hơi thở:
Em xong rồi anh nhé ... đã thi xong,
Xin lỗi anh đợi có nhiều lắm không?
Anh biết đấy vì bến đông người quá...!
Tay đan tay
ta bước đi vội vã,
Đêm Noel bạn hữu vẫn đang chờ...
Jingle Bells ta cùng hát say sưa,
Để bây giờ Giáng Sinh về anh nhớ!
Bao năm rồi ...
mùa Noel năm đó...
Tưởng đã quên nào nghĩ sẽ thế này:
Một quãng đời chìm đắm những mê say,
Bỗng ùa về đong đầy bao cảm xúc...!
Bao ký ức
trào dâng trong lồng ngực,
Noel xưa ... thổn thức ... đến nao lòng,
Điệu van-xơ ta nhảy giữa đám đông,
Ly rượu đầy cứ hễ nâng là cạn...!
Noel xưa
cuộc tình xưa lãng mạn,
Đã vụt qua không hẹn sẽ tìm về,
Noel này còn đó kỷ niệm xưa,
Chỉ khác là mùa thi không về nữa...!
Và mùa đông
tuyết không rơi trên phố,
Sao trong lòng cứ nhớ lại ngày xưa,
Noel này em đang ở đâu giờ?
Cầu chúc em Giáng Sinh an lành nhé!
Hà nội, 20/12/2018
Subscribe to:
Posts (Atom)
-
HẠNH PHÚC Tác giả Vũ Xuân Trường Nơi tôi sinh...quá bước là ra ngoài phố, nhưng vẫn gọi là làng, có xóm, có thôn (làng Hoàng Mai,...
-
Ấn tượng Hoàng Cầm Tác giả Nguyễn Trọng Tạo Ảnh nhà thơ Hoàng Cầm Không hiểu sao trong tâm thức thơ ca của tôi luôn ám ảnh bởi Hàn Mặ...
-
GIẢI THƯỞNG Vũ Xuân Trường Hôm vừa rồi, lướt mạng tình cờ đọc được tin : - Họa sĩ Trần TT đoạt giải thưởng trong một triển lãm tranh q...